Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ăn uống no nê rồi, mọi người đều thỏa mãn vuốt bụng nửa nằm trên ghế, cả Trần Tú Tú cũng không ngoại lệ.
Tám món đồ ăn một canh trên bàn bị quét sạch sẽ, cả nước canh đều không thừa lại, bàn ăn sạch sẽ đến mức như được người liếm qua.
Nếu không phải sợ ông cụ tức giận, Giang Kiến Khang và Giang Kiến Đảng không ngại liếm đĩa.
Những năm qua, theo tuổi tác của Khang Vệ Quốc càng ngày càng lớn, tuy rằng thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng thể lực đã không lớn như xưa nữa, như một bữa đồ ăn phong phú như vậy, kể cả Tết chưa chắc đã có.
Giang Kiến Đảng nhìn bàn ăn trống trơn, ngẫm lại thằng con trai không nên thân không hề có thiên phú làm bếp, chỉ biết ăn của mình, lập tức cảm thấy hận sắt không thành thép.
Giang Thủ Thừa thi đỗ Đại học Y thủ đô đang trên tàu cao tốc quay về hắt xì hơi, xoa mũi, thầm nghĩ máy điều hòa trên tàu cao tốc quá lạnh.
“Về sau Kiến Đảng đi chợ sáng mua thức ăn mỗi sáng sớm, mua đồ tươi mới, thuần thiên nhiên, đừng mang mấy thứ phun thuốc tiêm hormone tăng trưởng đến trước mặt bố.” Khi Trần Đốc Tụ và Trần Tú Tú đi rồi, Giang Vệ Quốc bắt đầu lên nhiệm vụ mỗi ngày.
Giang Kiến Đảng gật đầu lia lịa, chất lượng của nguyên liệu nấu ăn có ảnh hưởng trực tiếp đến hương vị đồ ăn.
“Tiểu Phong theo ông học làm bếp mỗi ngày, học xong chỉnh độ lửa, công phu cơ sở đều không được thì về sau làm sao kế thừa nhà hàng của bố cháu được, buổi sáng nay cháu nấu thứ gì thế hả.” Giang Vệ Quốc hiển nhiên rất không hài lòng với món cháo được Giang Phong nấu sáng nay: “Học làm bếp từ nhỏ, vừa học xong kỹ thuật dùng dao đã chạy mất, nói gì mà học tập quan trọng. Quan trọng qué gì! Học tập quan trọng, ngành thông tin quang điện gì đó có thể làm gì hả? Chẳng hề có tiền đồ bằng làm đầu bếp.”
“Năm đó cụ nội cháu làm đầu bếp chính ở Thái Giang Lâu, nhiều quan lớn hiển quý như vậy ném ngàn vàng đều không cầu được một bữa cơm.” Hiển nhiên ông cụ luôn canh cánh trong lòng chuyện Giang Phong lấy lý do học tập không học làm bếp.
Giang Phong: “…”
Năm đó hắn thật sự yêu học tập!
Không học tập là phải đấm bao cát, cắt khoai tây, cắt dưa chuột, cắt đậu hũ, cắt đến mức tay bôi thuốc cột từng vòng băng gạc vẫn phải cắt tiếp, ngươi nói xem hắn có thích học không?
“Bố, vậy còn con?” Giang Kiến Khang mong ngóng bố mình giao nhiệm vụ cho mình.
“Con không buôn bán nữa hả?” Giang Vệ Quốc lườm Giang Kiến Khang.
“Đúng thế, anh không buôn bán nữa hả?” Đồng chí Vương Tú Liên phụ họa, nhân tiện trừng Giang Kiến Khang, lập tức cười tươi với ông cụ Giang Vệ Quốc: “Bố, con có thể rửa rau cho bố, con vẫn rửa mỗi ngày, rửa rất sạch sẽ.”
Ở nhà rửa rau có thể được ăn đồ ăn mới ra nồi của ông cụ nấu, vụ mua bán này rất có lời.
Giang Kiến Khang: “…”
Ông cụ khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Ông cụ đứng lên, Vương Tú Liên và Lý Minh Lỵ gần như đồng thời bắt đầu thu dọn bát đũa, đồng thanh: “Con rửa bát!”
Ông cụ chưa bao giờ để ý đến những việc nhỏ này, đi đến phòng bếp lấy thớt gỗ và dao bếp ra, lấy vài củ khoai tây và củ cải trong một túi lớn Giang Kiến Khang mua, đặt tới trước mặt Giang Phong.
“Cắt khối khoai tây, cắt lát củ cải, để ông nhìn xem kỹ thuật dùng dao của cháu có bị lụt nghề không.” Giang Vệ Quốc nói.
Kỹ thuật dùng dao của Giang Phong tất nhiên lụt nghề rất nhiều.
Trong tiếng quát to của ông cụ Giang Vệ Quốc, Giang Phong lặp lại thời gian làm bạn với khoai tây, củ cải và dưa chuột thời niên thiếu.
Buổi tối, Giang Vệ Quốc chọn lấy vài khối khoai tây, mấy lát củ cải miễn cưỡng có thể lọt được vào mắt để làm vài đĩa rau xào, số còn lại đưa hết cả tới trong cửa hàng để Giang Kiến Khang xào bán ra cho khách.
Một khoảng thời gian tiếp theo, quán cơm bình dân Kiện Khang có món cơm ăn kèm khoai tây, củ cải xào giá đặc biệt mỗi ngày.
Giang Phong cảm thấy mình là phụ bếp phụ trách thái rau sau bếp khách sạn, mỗi ngày cầm dao “Cộp cộp cộp cộp” với cái thớt gỗ, sau đó rau may mắn khổ sở được thái ra lại bị đầu bếp chính ghét bỏ đủ kiểu.
Điều đáng được ăn mừng là Giang Phong từ thái rau tiến bộ đến thái thịt.
Cuối cùng mọi người không cần ăn khoai tây xào thịt băm, củ cải xào thịt băm, dưa chuột thái lát mỗi ngày nữa.
Để ăn mừng Giang Phong hoàn thành một con gà hoàn chỉnh thành công, Giang Vệ Quốc quyết định lấy con gà trang trại chịu đủ tra tấn xác thịt trong quá trình rút xương này để làm một món gà hầm rút xương.
“Bắt đầu từ mai cháu có thể chạm vào nồi.” Giang Vệ Quốc ở trên bàn cơm tuyên bố.
Giang Phong tốn mười ngày để luyện lại kỹ thuật dùng dao mừng phát khóc.
Khoảng thời gian này, Trần Tú Tú từ ban đầu ngượng ngùng đến xin cơm mỗi ngày biến thành đến giờ cơm không mời tự đến, rồi đến mỗi ngày tới sớm hơn một hai tiếng, cùng giúp đỡ với Vương Tú Liên và Lý Minh Lỵ, hoàn toàn không hề thấy dáng vẻ ăn kiêng giảm cân thà chết không ăn trước đó.
Hai người đồng thời nhìn trúng một miếng gà.
Khi chiếc đũa chạm nhau, Giang Phong cảm thán, một ngày này cuối cùng đã đến.
Đó là một miếng gà nước màu đều đặn, đã chiên vàng ươm, ngoài giòn trong mềm, ngoại hình rất đẹp.
“Chẳng phải em đang giảm cân à? Lượng calo của gà rút xương rất cao không thích hợp với em đâu.” Giang Phong khuyên.
“Tú Tú còn cần giảm cân?” Giang Thủ Thừa vùi đầu ăn đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
“Ăn cũng không chặn được miệng cháu hả!” Giang Vệ Quốc mắng.
Giang Thủ Thừa lập tức cúi đầu tiếp tục ăn gà, nghe theo dạy bảo của ông nội, dùng thức ăn bịt miệng mình.
“Không ăn no đâu có sức để giảm cân.” Trần Tú Tú dựa vào kinh nghiệm cướp đồ ăn trong bát nhiều năm với Giang Phong, cổ tay linh hoạt vừa chuyển, gạt chiếc đũa của Giang Phong ra, gắp thành công miếng gà rút xương vào bát.
“Ting, hoàn thành nhiệm vụ phụ: ‘Tâm nguyện của hàng xóm’, nhận được phần thưởng nhiệm vụ: Nấu cháo (trung cấp).”
Những ngày qua Giang Phong cứ cắt thái đến mức tinh thần hoảng hốt, sắp quên luôn cả chuyện hắn có nhiệm vụ này.
Trần Tú Tú một năm trước đã trở lại!
Nhìn gà rút xương trong bát cô, Giang Phong không biết nên buồn hay vui.
“Buổi chiều cháu bắt đầu từ luyện xào trứng.” Ông cụ bắt đầu ra nhiệm vụ học tập cho Giang Phong.
“Ông nội, hay là buổi chiều cháu nấu một phần cháo cho ông nhé?” Giang Phong định cò kè mặc cả, dùng kỹ năng Nấu cháo (trung cấp) tinh xảo của mình để chinh phục ông cụ.
“Cháo cháo cháo, sao nhà họ Giang ta lại ra một thứ thích nấu cháo như vậy chứ?” Khoảng thời gian này tính khí ông cụ lớn hơn: “Hồi nhỏ cháu luyện kỹ năng dùng dao nhiều năm như vậy chỉ vì nấu cháo hiện giờ hả.”
Giang Phong bị mắng không nói được lời nào.
Giang Phong đoán ông cụ hối hận, nhất thời quật khởi chạy đến truyền thụ tay nghề nấu ăn cho mình, kết quả phát hiện mình vẫn là trẻ nhỏ khó dạy.
Muốn làm ra một món ăn nhận được tán thành của ông cụ.
Trừ phi là cụ nội nhập vào người!
Cơm nước xong, Vương Tú Liên, Lý Minh Lỵ và Trần Tú Tú vẫn theo lệ thường cướp rửa bát, Giang Thủ Thừa bị ông cụ chỉ huy phải ra cửa hàng hỗ trợ, Giang Phong cầm dao tiếp tục “Cộp cộp cộp cộp”.
Nguyên liệu nấu ăn cho buổi chiều vẫn phải do mình thái.
Không có cả thời gian để tranh thủ nhìn xem Nấu cháo (trung cấp) là như nào, thái sai một dao sẽ nghe thấy tiếng gầm khỏe mạnh của ông cụ.
“Giang Phong, buổi trưa cháu chưa ăn cơm hả! Có thái rau thôi cũng không làm tốt!”
Lúc này, Trần Tú Tú sẽ cầm một quả dưa chuột đứng bên cạnh vừa ăn vừa hóng chuyện.
Vô tình.
A, phụ nữ.