Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỳ thật bản thân hắn cũng biết rất rõ trong lòng mỗi người luôn có thân sơ xa gần, hắn là người tới võ quán muộn nhất, về tình cảm đương nhiên cũng là nhạt nhất.

Lôi Hồng Liễu nói: “Ngươi cùng Ninh Châu về phòng đi.”

Lâm Diệp lắc đầu: "Không cần đâu, sư phụ. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta muốn về nhà."

Lôi Hồng Liễu sững sờ, giơ tay định kéo Lâm Diệp lại, nhưng tay lại dừng lại giữa không trung.

"Ngươi…"

"Tạm biệt sư nương, tạm biệt nhị thập tam sư huynh."

Lâm Diệp chỉnh lại quần áo một chút, vỗ vỗ vai Ninh Châu, sau đó sải bước đi ra khỏi võ quán.

Hắn kỳ thực cũng rất tò mò rốt cuộc là thứ gì ở hậu viện đó, người mặc áo gấm đen xuất hiện kia là ai.

Nhưng lúc này cũng không biết tại sao không muốn ở lại đây thêm nữa, cũng không muốn gặp ai cả.

Sau khi bước ra khỏi cổng võ quán, Lâm Diệp thở hắt ra một hơi nặng nề, ngẩng đầu nhìn trăng sao thưa thớt, bầu trời thật quang đãng.

Phía sau hắn, Lôi Hồng Liễu ngơ ngác đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, trong mắt có chút hối hận.

"Sư nương, người sao vậy?”

Ninh Châu cũng thấy Lôi Hồng Liễu có gì đó không đúng, nhẹ giọng hỏi một câu.

"Sư nương không sao, ngươi trở về phòng xem xem Đồng Chùy đã ngủ chưa, đừng có đạp chăn nữa."

"Vâng."

Ninh Châu đáp lại rồi chạy về phía căn phòng nơi cậu bé và Đồng Chùy ở, làm sao một đứa trẻ tám tuổi lại có nhiều suy nghĩ như vậy chứ?

Đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ gấm đen từ hậu viện đi tới, trên tay cầm một cái đầu người cháy sém, hình như là đầu người thì phải, đã không thể nhận dạng được và cháy thành than nhưng bộ tóc giống như cỏ khô kia vẫn còn đó.

Người đàn ông này cao lớn uy nghiêm, bước đi như hổ như rồng, mang theo gió mạnh, trên khuôn mặt góc cạnh kia không nộ mà tự uy.

Trên cổ áo gấm của ông ta có may ba ngôi sao sáu cánh màu vàng kim, thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn.

“Ca, thế nào rồi?”

Lôi Hồng Liễu bước nhanh tới.

"Chỉ là tiểu lâu la thôi mà.”

Người đàn ông vạm vỡ uy nghiêm này chính là ca ca của Lôi Hồng Liễu, tổng bổ của Vân Châu Thành - Lôi Phong Lôi.

Ông ta có vẻ cũng sợ làm muội muội sợ nên đưa cái đầu người cháy đen kia ra sau lưng.

Lôi Phong Lôi nói: “Năm đó, các tiền bối của Thượng Dương Thần Cung liên thủ với đại tướng quân ở Vân Châu để trừ ma diệt quỷ, những đầu sỏ tà túy Triều Tâm Tông này đã bị giết sạch, nhưng khó tránh khỏi có một số nhân vật nhỏ bị chui lọt, hai năm nay ta đã giết mấy chục tên, không có gì phải lo lắng.”

Ông ta nhẹ nhàng hỏi: "Sợ à? Sắc mặt khó coi thế."

Lôi Hồng Liễu lắc đầu: “Ta chỉ sợ làm bọn nhỏ sợ.”

Lôi Phong Lôi nói: “Những nhân vật nhỏ này không có bản lĩnh thực thụ gì, chỉ dựa vào một số thứ oai môn tà đạo để hù dọa người khác, bọn họ giống như những kẻ múa xiếc mãi nghệ trên đường phố, muội nói có đệ tử hôn mê, có lẽ là do bị dọa sợ đến ngất xỉu.”

Ông ta cúi đầu nhìn thanh đao bên hông mình: “Huống hồ, thanh đao này là quà tặng của tọa sư Thượng Dương Thần Cung, chuyên dùng để giết tà túy, bị đao này chém thì xác hồn đều bị tiêu diệt.”

Lôi Phong Lôi vốn là đệ tử ngoại môn của Thượng Dương Thần Cung, không được coi là truyền nhân chân chính của Thượng Dương nhưng một thân bản lĩnh lại cực kỳ bá đạo.

Nếu không làm sao ông ta có thể yên ổn giữ chức vị tổng bổ ở Vân Châu Thành phức tạp và nguy hiểm như vậy.

“Hãy về phá bỏ căn nhà đổ nát kia đi, trát vôi và dùng đất nén chặt lại.”

Lôi Phong Lôi nói: “Nếu như muội còn chưa yên tâm, trở về ta sẽ đích thân đến Thiên Thủy Nhai mời người của Thần Cung đến làm pháp sự.”

Thiên Thủy Nhai Vân Châu Thành là chi nhánh ở đây của Thượng Dương Thần Cung, người phụ trách là một vị tư thủ với hai chiếc lông khổng tước đính cườm.

"Đa tạ ca ca."

“Vậy mà còn khách khí với ta?”

Lôi Phong Lôi giơ tay xoa xoa đầu Lôi Hồng Liễu, sau đó hỏi: "Thằng nhãi kia từng ức hiếp muội à?"

Lôi Hồng Liễu nhếch môi nói: "Ông ta cũng dám sao?"

Lôi Phong Lôi cười nói: “Cũng chỉ có điều duy nhất này là khiến ta có chút hài lòng, những điểm khác ta thực sự không ưng ý được, một người xấu xí như vậy sao có thể xứng với muội chứ, thôi thôi, không nói chuyện này nữa, nha môn còn có việc, ta đi trước đây.”

Nói xong ông ta sải bước rời đi, Lôi Hồng Liễu tiễn ông ta đến cửa, Lôi Phong Lôi quay lại cười với nàng ta một cái sau đó đi dọc theo con phố mà rời đi.

Chiếc đầu người cháy đen kia vẫn còn trong tay ông ta, lủng lẳng phía sau theo bước đi của ông ta.

Lôi Hồng Liễu cảm thấy sợ hãi, không muốn nhìn nữa, lúc xoay người định quay trở lại, đột nhiên hoảng hốt một chút.

Nàng ta dường như nhìn thấy cái đầu cháy đen kia vừa vặn quay lại đối mặt với nàng ta và mở mắt ra.

Lâm Diệp chỉ là cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không thật sự oán giận ai cả.

Bà bà từng nói, nếu con người trên đời này ngay cả thân sơ xa gần cũng không có, vậy thì đáng sợ biết bao?

Bà bà còn hỏi hắn, nếu ta cãi nhau với người khác mà ta lại là người vô lý, con sẽ giúp ai?