Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lôi Hồng Liễu bế Tiết Đồng Chùy đi trở về, kêu gọi tất cả đệ tử trở lại tiền viện.
Lâm Diệp nhìn xung quanh, hậu viện vào ban đêm trông có vẻ hơi u ám, có lẽ là vì trống trải.
Hắn lấy một con dao gỗ từ giá vũ khí trong võ trường luyện võ, bước đến đứng trước ngôi nhà đổ nát.
Mặc dù ở đây là võ quán của bọn họ nhưng không có vũ khí bằng sắt thật sự, tất cả những thứ dùng để luyện võ đều được làm bằng gỗ.
Vân Châu Thành quản lý vũ khí cực kỳ nghiêm ngặt, ngay cả khi nhà ai muốn làm một con dao làm bếp cũng phải báo cáo với quan phủ trước mới được.
Lâm Diệp cầm dao gỗ trong tay nhưng trong lòng thực sự không thể yên tâm, sự hoảng sợ trước đó của sư nương Lôi Hồng Liễu, còn có lời căn dặn của nàng ta với hắn trước khi rời đi, tất cả đều vô cùng không đúng.
Gió đêm có chút se lạnh, Lâm Diệp đứng đó hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, trong lòng nghĩ đến Tân tiên sinh phía bên kia.
Hắn đã hẹn với Tân tiên sinh mỗi buổi tối sẽ đến y quán để học, không biết hôm nay sẽ phải canh gác ở đây bao lâu, sợ rằng sẽ trễ giờ.
Trong đầu nghĩ đến những điều này, lòng có chút phân tán.
Trong lúc ngơ ngác, hắn tựa hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, thanh âm rất khẽ nhưng tựa hồ từng chữ đều hiện rõ ràng trong đầu Lâm Diệp.
"Hả? Đứa này hình như cũng khá tốt, còn tốt hơn đứa vừa nãy, đáng tiếc.”
Lâm Diệp lập tức cảm thấy da đầu mình như nổ tung, mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều nở ra.
Hắn lập tức giơ con dao gỗ lên và nhìn vào căn phòng đổ nát kia.
Chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang lơ lửng phía sau mình, nếu hắn quay lại, thứ đó lại trôi sang phía bên kia.
"Tiểu sư đệ."
Lúc Lâm Diệp đang căng thẳng thần kinh thì Ninh Châu từ phía sau chạy tới.
Lâm Diệp thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng sợ hãi những vẫn bước tới ngăn cản Ninh Châu, không để cậu bé đến gần căn nhà đổ nát quái dị kia.
"Sư nương bảo ta nói với đệ, đừng lại gần Thần Tiên Động, đến cửa hậu viện canh giữ là được rồi.”
“Sư nương đâu?”
"Không biết đã đi đâu rồi, vội vội vàng vàng ra ngoài, có lẽ là đến y quán thăm Trần sư huynh rồi."
Ninh Châu kéo kéo tay Lâm Diệp: "Tiểu sư đệ, chúng ta…. sao tay đệ lạnh thế?"
Vốn cậu bé muốn nói chúng ta trở về đi, nơi này có chút đáng sợ, nhưng sau khi chạm vào tay Lâm Diệp, cậu bé phát hiện tay Lâm Diệp lạnh như băng.
"Đứng sau lưng ta."
Lâm Diệp vòng tay qua vai Ninh Châu, đẩy cậu bé ra phía sau mình, sau đó hai đi người lùi về phía sau.
"Có chuyện gì thế tiểu sư đệ?"
"Không có gì, huynh quan sát đường phía trước, đi nhanh một chút.”
Lâm Diệp lui về phía sau, Ninh Châu tiến về phía trước, người hai người dính sát vào nhau mà di chuyển, thế nhưng Lâm Diệp vẫn cảm giác được thứ vô hình kia vẫn đang lơ lửng cách đó không xa.
Hắn tập trung hết mức, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà đổ nát kia, đột nhiên nhìn thấy trong nhà có hai ánh sáng màu đỏ đang nhấp nháy.
Dường như không chút do dự, Lâm Diệp ném con dao gỗ trong tay về phía nơi ánh sáng đỏ lập lòe kia.
Con dao gỗ kia bay thẳng vào ngôi nhà đổ nát nhưng lại đột ngột dừng lại giữa không trung, như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm giữ lại.
Giây tiếp theo, trên con dao gỗ kia bốc lên khói xanh, trên thân dao xuận hiện vết cháy.
Hai ánh sáng đỏ kia lại lần nữa xuất hiện, tựa hồ trong giây tiếp theo sẽ có một khuôn mặt hung dữ xuất hiện.
"To gan!"
Chính vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện một tiếng hét lớn.
Ngay sau đó, Lâm Diệp cảm nhận được có một trận gió mạnh.
Cơn gió thổi cho tóc của Lâm Diệp và Tiểu Ninh Châu bay phấp phới, hai người cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một bóng người lướt qua đầu mình.
Người đó mặc bộ quần áo gấm màu đen, phía sau có một chiếc áo choàng màu đỏ tươi bay phấp phới, trên áo choàng hình như có những đường màu vàng rực rỡ.
Khi Lâm Diệp và Tiểu Ninh Châu đều có chút kinh hãi, Lôi Hồng Liễu đột nhiên xuất hiện ôm lấy hai người về phía sau.
"Sư nương, có chuyện gì vậy?"
Ninh Châu vô thức hỏi một câu.
"Không sao đâu, đừng nhìn."
Lôi Hồng Liễu quay người lại giữa không trung, quay lưng về phía căn nhà đổ nát, ngăn cản Lâm Diệp và Ninh Châu nhìn về phía đó.
Mà người đàn ông mặc bộ áo gấm đen kia đã đáp xuống ngôi nhà đổ nát như một vị thần hạ phàm
"Yêu tà, hiện thân!”
Nghe thấy lời này này, Lâm Diệp quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng lóe lên từ trong bóng tối, giống như sấm sét nổ tung trên mặt đất.
Còn chưa kịp nhìn lần thứ hai, Lôi Hồng Liễu đã bịt mắt hắn lại.
Giây tiếp theo, phía bên kia truyền đến một tiếng gầm rú như tiếng lợn bị giết, trong đó còn xen lẫn tiếng sắt nóng đỏ ấn vào người con lợn, tiếng xì xèo như ẩn như hiện trong tiếng gầm rú.
Lôi Hồng Liễu dẫn Lâm Diệp cùng Ninh Châu trở lại tiền viện mới phát hiện các vị sư huynh không có một ai ở trong viện cả, đại khái đều trở về chỗ ở của mình rồi.
Lôi Hồng Liễu đáp xuống đất, nghiêng người hỏi Lâm Diệp: "Ngươi không sao chứ?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Không sao."
Hắn không hỏi tại sao sư nương lại để hắn ở lại hậu viện canh Thần Tiên Động kia mà không phải là các sư huynh khác.