Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hắn ta không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo.
Trần Vi Vi trầm mặc một lúc rồi hỏi Lâm Diệp: "Ngươi dựa vào đâu mà lại nghĩ rằng ta đánh ngươi không nổi một tháng?"
Trong lòng Lâm Diệp thầm nghĩ 'dựa vào việc tiền thuê nhà một tháng ta trả.'
Hắn cũng không nói gì, hắn cũng lạnh lùng kiêu ngạo.
…
Theo thời gian đã hẹn, Lâm Diệp đến con hẻm nhỏ kia, không ngoài dự liệu của hắn, đám lưu manh Cao Cung quả nhiên không dám lộ diện.
Đứng trong con hẻm vắng này, Lâm Diệp trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi kéo ống tay áo lên.
Trước đó hắn gặp bất lợi khi giao đấu với Trần Vi Vi, chặn một quyền của Trần Vi Vi nhưng trên cánh tay lại bầm tím một vùng.
Hắn cúi đầu nhìn xuống vết bầm tím trên cánh tay và tự nhủ: "Tâm trạng của mình lúc này rất tệ."
Trong con hẻm này chỉ có một mình hắn, tâm trạng không tốt thì nói cho ai nghe chứ? Thế nên đương nhiên không có ai đáp lại.
Lâm Diệp đi đến trước cửa một căn nhà, lấy túi tiền ra, đếm số bạc vụn đặt sau cửa rồi lẩm bẩm một tiếng.
“Trả tiền củi của ngươi.”
Sau đó hắn lấy que lửa ra thổi lửa, đi về phía đống củi trước cửa sân, cúi người định châm lửa.
"Tiểu gia, đừng!"
Từ trong đống củi truyền đến một tiếng kinh hô, tên lưu manh Cao Cung chui ra từ trong đống củi, trên đầu có dính rất nhiều mảnh vụn, trông dáng vẻ có chút nhếch nhác.
Lâm Diệp cứ nhìn hắn ta như vậy, nhìn đến mức sắc mặt Cao Cung càng lúc càng tái nhợt, vô thức lùi lại phía sau.
Cùng với việc Cao Cung bước ra, ba tiểu đệ theo đuôi là Tống Phú Hỉ, Lưu Đại Phát và Triệu Tài kia cũng lần lượt đi ra.
Lâm Diệp đợi bọn họ đi ra hết, vươn tay lục lọi trong đống củi một lúc, sau một hồi lôi ra một cái bao tải, sau đó là mấy thanh gậy gỗ.
Nhìn những thứ này, Lâm Diệp không nhịn được mà khẽ thở dài.
"Tại sao không dám hạ thủ?" Hắn hỏi.
Cao Cung lập tức đáp: "Tiểu gia, ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta mang theo gậy gỗ là vì trên đường có quá nhiều chó hoang và an ninh không tốt. Đó là để phòng thân."
Lâm Diệp nhìn vào bao tải.
Cao Cung lập tức nói thêm: “Bốn huynh đệ bọn ta quyết chí làm người có ích, trên đường phố chó hoang hoành hành, bọn ta mang theo bao tải, đơn thuần là để bắt chó hoang, đường đường là đại nam nhi, phải có tấm lòng bảo vệ hàng xóm."
Lâm Diệp gật đầu: "Đi đi."
Cao Cung "Hả?"
Lâm Diệp nói: "Ta ở chỗ này đợi các ngươi, nếu không bắt được chó hoang về, ta sẽ đích thân đến thăm nhà các ngươi, mát xa chân cho các ngươi."
Cao Cung nói với giọng nghẹn ngào: "Tiểu gia, ngươi tha cho bọn ta đi, bọn ta quả thực đắc tội với tiểu gia rồi, bọn ta biết sai rồi, kể từ hôm nay, sau này bọn ta gặp ngươi đều sẽ gọi một tiếng tiểu gia rồi lập tức rời đi, nơi nào có tiểu gia, bọn ta tuyệt đối sẽ trốn đi thật xa."
Lâm Diệp cúi đầu nhìn giày của bốn người, chỉ vào Tống Phú Hỉ: “Từ sự hao mòn và biến dạng giày của ngươi, có thể thấy dáng bàn chân không bình thường, có lẽ là khớp xương bàn chân đã trật một nửa. Ta giúp ngươi chữa trị một chút trước?"
Tống Phú Hỉ nghe không hiểu hắn nói cái gì, nhưng hắn ta đại khái cũng hiểu được chữa trị một chút là có ý gì.
Thế là phịch một tiếng, hắn ta quỳ xuống, đường đường là một đấng nam nhi cao bảy thước, lòng dạ ngang ngược, muốn quỳ là quỳ, nào cần ràng buộc?
"Tiểu gia, bao tải là Cao Cung tìm đến, gậy gỗ cũng là Lưu Đại Phát cùng Triệu Tài tìm đến, ta chỉ cầm giúp thôi."
Lâm Diệp chỉ chỉ vào cây gậy gỗ, Tống Phú Hỉ lập tức cầm lên một cây, trước khi đưa cho Lâm Diệp còn mài nhẵn trên hòn đá gần đó một lúc.
"Tiểu gia, cây gậy này không nhẵn nhụi, ta xoa hết gai xù cho ngươi."
Nói xong hắn ta đưa cây gậy gỗ qua bằng cả hai tay.
Sau khi cầm lấy, Lâm Diệp coi nó như cây ba toong, hỏi: "Ta muốn biết, những tên lưu manh như các ngươi phân chia địa bàn như thế nào?"
Cao Cung không đợi cho Tống Phú Hỉ lên tiếng, đã cướp lời trả lời: "Xem binh lực."
Lâm Diệp nhìn bốn người này, lông mày nhíu chặt lại: "Vậy, binh lực của các ngươi thế nào?"
Cao Cung "Con đường này không béo bở, vì vậy..."
Lâm Diệp gật gật đầu: “Vì vậy, kỳ thực các ngươi cũng không có nhiều tiền."
Cao Cung lập tức trả lời: "Đúng đúng đúng, quả thực là vậy, so với những băng nhóm khác, có chút khốn khó hơn."
Lâm Diệp tháo túi tiền đưa cho Cao Cung: "Giúp ta làm việc, từ nay về sau ta nuôi các ngươi, quy tắc chỉ có một điều, ta nói gì thì là cái đó."
Cao Cung lộ vẻ phiền muộn: "Việc này, ta, tiểu gia, chuyện này, phía trên ta còn có người chiếu cố."
Lâm Diệp không nói gì, chỉ nhìn bàn tay bị băng bó của Cao Cung, trong mắt lộ ra ý là 'người bị người ta đánh thành như vậy rồi mà người chiếu cố ngươi cũng không xuất đầu lộ diện, có hay không có, đại khái không có gì khác biệt."
Cao Cung sắc mặt đỏ bừng, hắn ta trầm mặc một lúc rồi cắn chặt răng nói: "Được, sau này tiểu gia chính là bang chủ của bọn ta."
Lâm Diệp nói: "Trước tiên, hãy làm ba việc, làm xong, sau này ngươi sẽ có một cuộc sống thoải mái."
"Đầu tiên, việc trị an của con phố này do mấy người các ngươi quản, có người ức hiếp người khác, các ngươi phải đánh hắn, có người xả rác hoặc khạc nhổ lung tung, các ngươi đánh hắn, có người không giảng đạo lý, không tuân theo quy tắc, các ngươi đánh hắn."