Thiệu Tống

Chương 4. Anh hùng khí

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sáng sớm hôm sau, trời tuy đã sáng nhưng gió thu suốt một đêm ngày đã mang theo hơi se lạnh, tạo nên một khung cảnh âm u như sắp mưa.

Lúc này, Triệu quan gia của chúng ta, sau một đêm u uất khó ngủ vì chịu đủ đả kích, đã bước ra khỏi lều với một đôi mắt thâm quầng.

Thế nhưng, trái ngược hẳn, Dương Nghi Trung với thân hình cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm dường như không bao giờ biết mệt. Chỉ thấy y vận giáp trụ đầy đủ, tay giữ đao ngồi xổm ngoài lều, đôi mắt sáng quắc. Thấy Triệu Cửu ra khỏi lều, y lập tức đứng dậy rồi cúi đầu:

"Quan gia! Bẩm để quan gia biết, Thông trực lang Lưu Yến tuy được miễn tội nhưng trong lòng vẫn bất an. Chỉ vì quan gia đã sớm nghỉ ngơi nên không dám làm phiền, thần đã cho ông ta chờ ở lều bên cạnh... Quan gia có muốn gặp một lần không?"

"Chẳng phải đã bảo ông ta thả người là được rồi sao?"

Dương Nghi Trung cúi đầu không đáp.

"Thôi được, gặp một lần đi." Triệu Cửu ngáp một cái, bất đắc dĩ đáp lời. Tuy không thể đồng cảm, nhưng hắn cũng hiểu được sự sợ hãi của Lưu Yến, và lúc này hắn quả thực cần phải lôi kéo những kẻ cầm đầu quân đội như vậy.

Phải biết rằng, dù chưa ăn thịt chó cũng đã thấy chó chạy, xem bao nhiêu phim truyền hình và tiểu thuyết như vậy, Triệu Cửu vẫn có chút chừng mực. Hắn biết rất rõ, trong thời loạn lạc, thân là một vị quan gia đang trên đường chạy trốn, kẻ thật sự có thể lấy mạng hắn tuyệt đối không phải là tể tướng hay nội thị. Những người đó nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế, khiến hắn không làm được việc, còn mối đe dọa lớn nhất lại chính là mấy người như Lưu Yến, Dương Nghi Trung, những kẻ trực tiếp nắm trong tay mấy chục, mấy trăm quân lính.

Lưu Yến năm nay khoảng ba mươi tuổi, trông giống văn quan hơn là võ tướng. Thực tế, nghe nói tên này đã từng đỗ tiến sĩ ở nước Liêu, mà chức Thông trực lang dường như cũng là một chức quan văn, có vẻ còn hiển quý hơn nhiều so với chức Võ dực lang của Nhạc Phi!

Ừm, tại sao lại phải nói "dường như" và "có vẻ"?

Nguyên nhân là vì Triệu Cửu thật sự không hiểu. Phải biết rằng, theo quy củ của triều Đại Tống, quan là quan, chức là chức, mà việc được phái đi làm thực sự lại là một chuyện khác. Hơn nữa, quan lại còn được chia thành quan ký lộc, chính quan, giai quan, rồi lại còn phân chia rạch ròi, văn quan là văn quan, võ quan là võ quan… Tóm lại, với trí thông minh của một sinh viên hai mươi mốt tuổi bình thường, hắn không thể nào hiểu rõ những lề lối này trong vòng vài ngày được.

Ngay cả Dương Nghi Trung, người ngày nào cũng kè kè bên cạnh hắn với chức danh Chỉ hậu gì gì đó, Triệu Cửu cũng thấy mơ hồ, bởi vì bên cạnh hắn còn có những vị Chỉ hậu khác, nhưng lại là mấy tên hoạn quan chuyên giúp hắn tìm quần áo.

Dĩ nhiên, nói đi nói lại, cũng như lý do khiến Triệu Cửu e dè Dương Nghi Trung chính là vì người đàn ông có tướng mạo uy nghiêm, thân hình cao lớn này luôn vận giáp trụ, tay lăm lăm thanh đao theo dõi mình, thì chức vụ thực tế nhất của Lưu Yến lúc này vẫn là thủ lĩnh của tám trăm quân Xích Tâm Đội, những thứ khác đều là hư danh.

Hơn nữa, tình thế đã đến nước này, Đại Tống sắp vong đến nơi, ai còn quan tâm đến những thứ đó nữa? Trước đây thời Tĩnh Khang đã có người công khai đề nghị lập phiên trấn ở Hà Bắc rồi. Còn về cái hệ thống quan chế lằng nhằng kia, đừng để Triệu Cửu có cơ hội nắm quyền, nếu không hắn nhất định sẽ chém phăng đi, thay bằng một hệ thống rõ ràng, một là một, hai là hai.

"Lưu khanh tên tự là gì?" Suy nghĩ một lúc, Triệu Cửu, vừa tâm trạng không tốt vừa sợ lộ tẩy, quyết định giải quyết nhanh gọn.

"Thần tên tự là Bình Phủ." Lưu Yến xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

"Bình Phủ, trẫm biết lòng ngươi bất an, vậy thế này đi, ngươi thu xếp một chút." Triệu Cửu đứng trước cửa lều, dứt khoát nghiêm mặt nói: "Từ hôm nay trở đi, Xích Tâm Đội sẽ chia ra năm mươi kỵ binh để theo hầu ngự tiền, thêm vào được hưởng đãi ngộ ngang bằng với các ban trực… Dù sao thì các ban trực dường như cũng đều được tái lập, cứ xem như là một ban trực mới đi! Việc này là để tỏ rõ rằng trẫm chưa từng nghi ngờ ngươi và Xích Tâm Đội. Còn Bình Phủ, ngươi cũng vất vả một chút, cả ở ngự tiền và ở đây đều phải trông nom cho tốt… Trời đang âm u, mau nhóm lửa lên đi, đừng để mọi người chậm trễ bữa ăn."

Lời vừa dứt, đừng nói Lưu Yến và mấy viên quân quan của Xích Tâm Đội theo sau ông ta đều mừng rỡ như điên, ngay cả Dương Nghi Trung cũng sững sờ tại chỗ, trong lòng sóng cuộn trào dâng.

Một lát sau, Lưu Bình Phủ tự nhiên tất bật đi lo công việc, nhưng Dương Nghi Trung, người đã trở nên nói nhiều hơn trong một ngày đêm qua, lại không khỏi tay giữ đao mà cảm khái không ngớt:

"Cử chỉ của quan gia trong một ngày đêm qua, thật có khí phách anh hùng của thời Hán Đường!"

Triệu Cửu vốn đang uể oải, sau khi an ủi Lưu Yến và Xích Tâm Đội, vì thời tiết ngoài trời âm u, nhiệt độ hơi thấp nên cũng lấy lại được chút tinh thần. Nào ngờ, lúc này bỗng nghe ba chữ "anh hùng khí", lại cảm thấy răng ê buốt cả lên… Đây mà là anh hùng khí gì chứ? Nếu hắn thật sự có cái khí phách anh hùng Hán Đường đó, vừa rồi đã sớm trực tiếp hạ lệnh cho Lưu Yến, ngay tại đây chém phăng Dương Nghi Trung đi, rồi dẫn tám trăm kỵ binh càn quét cái Minh Đạo Cung này, hốt trọn một mẻ cả đám Khang, Hoàng, Uông, Vương.

Còn cần đến ngươi đứng đây nói cái gì mà khí độ anh hùng sao? Thời đại nào rồi, có cần phải bưng tai trộm chuông vậy nữa không?

Dĩ nhiên, Dương Nghi Trung cao lớn vạm vỡ, vũ trang đầy đủ, nhìn đã thấy không dễ chọc. Hơn nữa, nghe nói y xuất thân từ nhà tướng, trong ngự tiền ban trực cũng rất có uy tín. Triệu Cửu, một sinh viên mới xuyên không chưa được bao lâu, chỉ từng giết gà đánh mèo, thật sự không dám hạ quyết tâm động dao với loại người này… Lỡ như trong vòng năm bước, một người có thể địch cả một nước thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể lắc đầu không nói gì – đêm qua hắn lại suy nghĩ vẩn vơ cả đêm. Muốn kháng Kim, trước tiên phải có lực lượng; muốn có lực lượng, phải kiểm soát hiệu quả nửa giang sơn còn lại, và xây dựng được một ê-kíp lớn của riêng mình; muốn xây dựng ê-kíp lớn, trước tiên phải phá vỡ được sự ngăn cách của năm người Khang, Dương, Hoàng, Uông, Vương để nắm quyền triều chính và nhân sự; mà muốn phá vỡ sự ngăn cách của năm người này, lại phải lôi kéo được một ê-kíp nhỏ của riêng mình trước.

Hôm nay, có thể đối đầu với Dương Nghi Trung để lôi kéo được Lưu Yến, cũng xem như là trong rủi có may.

"Quan gia đối đãi với Lưu Bình Phủ hậu hĩnh như vậy, có phải là vì nhìn trúng lợi thế kỵ binh của ông ta không?" Thấy Triệu Cửu không có phản ứng gì, nhân lúc xung quanh đang hỗn loạn không ai để ý, Dương Nghi Trung đứng thẳng người lại lên tiếng hỏi: "Hơn nữa, binh mã Liêu Đông cũng không có liên hệ gì với các phe phái trong hành tại?"

Triệu Cửu cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Dương Nghi Trung, hay nói đúng hơn, hắn cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường của vị cận vệ này, chỉ là hắn vẫn không hiểu được nguyên do.

Là y đã nhận ra mình đang cố ý cài người, chia sẻ quyền lực của y trong cung cấm, nên mới cảnh cáo?

Theo lý mà nói thì là vậy, nhưng rõ ràng, sự bất thường của đối phương đã bắt đầu từ tối hôm qua, điều này càng khiến người ta phải suy ngẫm.

"Dương khanh có ý gì?" Dù thế nào, Triệu Cửu cũng có chút cảnh giác.

"Thần chỉ muốn nhắc nhở bệ hạ." Trước cửa lều, Dương Nghi Trung tay giữ đao, khẽ cúi người. "Bệ hạ là thiên tử, không cần phải phòng bị các thần tử của mình như vậy."

Lời này gần như là vạch trần cuộc đối đầu ngấm ngầm giữa hai bên, và dường như còn mang đầy thiện ý.

Nhưng điều này vẫn không thể khiến Triệu Cửu nguôi ngoai, bởi vì hắn hoàn toàn không biết Dương Nghi Trung là nhân vật thế nào. Trời mới biết giây tiếp theo đối phương có "đấm vua ba quyền rồi bỏ đi" (1)không? Trời mới biết y có dùng một đao chém chết mình, rồi xách thủ cấp của mình đi đầu quân cho Đại Kim không?

Y là phản tặc hay trung thần, y theo phe Uông hay phe Tưởng, rốt cuộc là thuộc tính gì, Triệu quan gia hoàn toàn mù tịt!

Thực tế, là một kẻ xuyên không, Triệu Cửu dù nhiều lần vấp ngã vẫn không ngừng tìm kiếm những "danh nhân lịch sử" mà mình biết. Không chỉ vì năng lực của những người đó xuất chúng, mà nhiều khi là vì phẩm hạnh, lập trường của những "danh nhân lịch sử" này hắn đã sớm biết rõ, điều đó sẽ tạo cho Triệu Cửu một ảo giác rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát… sẽ có cảm giác an toàn!

Thế nhưng, Lý Cương, Tông Trạch, Nhạc Phi, hắn biết mấy người này là ai, còn Dương Nghi Trung là ai, Triệu Cửu thật sự không biết.

"Bệ hạ không cần phải lo ngại."

Sáng sớm, gió thu từng cơn, trời càng thêm âm u, ẩn hiện dáng vẻ của một cơn mưa thu. Dương Nghi Trung cũng buông tay khỏi chuôi đao, tiến lên nửa bước, đối mặt với vị Triệu quan gia đang lòng dạ trăm mối tơ vò nhưng mặt ngoài không nói một lời, tiếp tục nói: "Thứ nhất, thiên hạ loạn lạc, nhưng bệ hạ lại là chính thống duy nhất của thiên hạ hiện nay, là nơi lòng người hướng về. Dưới đại thế này, ở hành tại không ai có thể lay chuyển được ngôi vị của bệ hạ. Thứ hai, theo chế độ của Đại Tống, vạn sự đều do vua quyết định, không ai có thể làm quyền thần… Trong đó, học sĩ có thể thông thạo văn thư cơ mật, hàn lâm có thể vào cung theo hầu, ngự sử có thể truất phế tể chấp, các tướng của ngự doanh lại càng trực thuộc bệ hạ, từ đô thống chế cho đến binh lính bình thường, chuyện đi ở của họ đều do bệ hạ một lời quyết định… Ngay cả thần cũng là do trước đây bệ hạ muốn tái lập ban trực, thần đã xin từ chỗ Trương thái úy (Trương Tuấn) mà đến, trong cung cấm không hề có gốc rễ, bệ hạ chỉ cần một câu là có thể đưa thần về."

Triệu Cửu đứng trước lều, lòng thầm kinh ngạc, hắn dù có hồ đồ đến đâu cũng nghe ra được ý của Dương Nghi Trung.

Hai câu nói này, câu trước là nói cho hắn, Triệu Cửu, biết rằng không cần lo lắng về an toàn tính mạng và ngôi vị hoàng đế, bởi vì ít nhất ở hành tại này, nơi kế thừa toàn bộ khuôn khổ của Đại Tống, hắn vẫn là không thể thay thế. Câu sau thì dứt khoát chỉ ra tử huyệt của Khang, Hoàng, Uông, Vương, và ngay cả chính Dương Nghi Trung!

Dùng người có học vị học sĩ để đoạt quyền!

Cụ thể là dùng Hàn lâm học sĩ để áp chế Khang Lịch!

Dùng Ngự sử để kiềm chế tể chấp!

Còn về Dương Nghi Trung và Vương Uyên kia, thực ra chẳng đáng nhắc đến, bởi vì chế độ Đại Tống đã định sẵn, hắn, Triệu quan gia, chỉ cần tìm một nơi công khai, nói một câu là có thể quyết định sự đi ở của những võ quan này.

Nói cách khác, Dương Nghi Trung đây là vô điều kiện trở mặt!

"Tại sao lại nói những điều này với trẫm?" Nhìn sự bận rộn và phấn chấn của trên dưới Xích Tâm Đội ở cách đó không xa, Triệu Cửu khẽ quay đầu, nheo mắt. "Chỉ vì trẫm đã tha cho mấy người hôm qua, ngủ ở đây một đêm, lại còn đề bạt Lưu Yến, có chút khí phách anh hùng Hán-Đường?"

"Quan gia vốn là thiên tử!" Dương Nghi Trung khẽ cúi đầu, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

"Vậy tại sao hôm qua không nói?" Triệu Cửu hoàn hồn, truy hỏi không tha. "Hôm kia không nói."

"Nếu quan gia nhất định phải truy hỏi đến cùng, thần chỉ có bốn chữ để đáp!" Dương Nghi Trung cuối cùng cũng ngẩng đầu lên trước mặt Triệu Cửu.

Hai người có chiều cao tương đương đối mặt nhau ở cự ly gần, Triệu Cửu mới lần đầu tiên để ý đến gương mặt trẻ trung ẩn sau lớp áo giáp của người trước mắt, chứ không phải chỉ là một hình ảnh mơ hồ của một kẻ giám sát.

"Bốn chữ nào?" Dừng một lúc lâu, Triệu Cửu mới hỏi.

"Quốc thù gia hận… mà thôi!" Dương Nghi Trung mặt không biểu cảm.

Triệu Cửu kinh ngạc không nói nên lời. Hắn đương nhiên biết đó là câu nói mà đêm qua hắn đã dùng để chặn miệng Dương Nghi Trung, nói từ góc độ của thân thể Triệu Cấu này.

Nói cho công bằng, lời này vốn chỉ là để đối phó, nào ngờ lại có thể đánh trúng y một đòn như vậy!

Lại nói, Triệu Cửu không phải không hiểu, sự trở mặt của đối phương chắc chắn có những nguyên nhân sâu xa hơn – ví như câu nói "quan gia vốn là thiên tử" có lẽ mới là nguyên nhân căn bản nhất, bởi vì những người này dù có nghi ngờ đến đâu cũng không dám phủ nhận thân thể này chính là Triệu quan gia, mà đã là quan gia thì tự nhiên có uy quyền. Còn Dương Nghi Trung này, thân là một Chỉ hậu trong cung, địa vị xem ra thanh cao, nhưng trong tập đoàn năm người kia lại có địa vị thấp nhất, thậm chí mơ hồ chỉ như là một vật phụ thuộc của Khang Lịch. Cứ gồng mình chống đỡ như vậy, còn lâu mới có tương lai bằng việc trở mặt đánh cược một phen.

Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này Triệu Cửu chỉ cảm thấy tò mò và chấn động bởi bốn chữ "quốc thù gia hận".

"Ta nhớ có ban trực từng nói, nhà ngươi xuất thân từ dòng dõi tướng gia…" Triệu Cửu khẽ chắp tay đứng, rồi lại quay đầu nhìn đi nơi khác. "Ngươi cũng nên biết, sau khi rơi xuống giếng, có một số chuyện trẫm nhớ không rõ lắm."

"Thần tự nhiên biết."

Dương Nghi Trung đứng thẳng bất động, thẳng thắn đối mặt. "Trong sự biến Tĩnh Khang, phụ thân của thần là Dương Chấn, làm tri châu ở trại Kiến Ninh, Lân Châu, đã chết dưới tay người Kim. Tổ phụ của thần là Dương Tông Mẫn, khi đó là Tổng quản Vĩnh Hưng quân lộ, cũng đã tử trận trong tay người Kim… Khi đó thần hai mươi ba tuổi, cửa nát nhà tan, nhưng không thể tuẫn tiết, đành phải chạy về phía đông đến Hà Gian, trên đường gặp Trương thái úy, cùng đến phủ Tín Đức, được Lương thị chế (Lương Dương Tổ) thu nhận, mới đến được phủ nguyên soái… Quốc thù gia hận, đối với thần mà nói, cũng là nỗi đau cắt da cắt thịt!"

"Tổ phụ của ngươi tên là Dương Tông Mẫn?" Triệu Cửu ngẩn ngơ quay đầu. "Chữ lót là Tông."

"Vâng."

"Vậy nhà ngươi có quan hệ gì với Dương Nghiệp, Dương Vô Địch không?"

"Khi khai quốc, huyền tổ của thần là Dương Nghiệp từng đóng quân lâu năm ở đất Tấn, quả thực có chút danh tiếng, nhưng danh hiệu Vô Địch thì chưa từng nghe qua." Dương Nghi Trung vẫn có sao nói vậy.

"Ngươi là đích truyền của nhà họ Dương sao?" Triệu Cửu cuối cùng cũng trợn mắt há mồm. "Là Dương gia tướng(2) chính hiệu?"

"Không thể nói là đích truyền, thân là tướng môn của Đại Tống cũng không dám tự xưng là gia tướng." Sắc mặt dường như chưa bao giờ thay đổi của Dương Nghi Trung cuối cùng cũng trở nên ảm đạm. "Nhưng gia tộc của thần ở Hà Đông đã trăm năm, sáu đời làm tướng, trong Tây quân tự nhiên có chút danh tiếng. Nhưng từ sau sự biến Tĩnh Khang, gia tộc ly tán, bên cạnh chỉ còn bốn huynh đệ sống sót, những người còn lại đều không rõ tung tích. Mà ở hành tại này, thần có lẽ là người duy nhất trưởng thành và nhập sĩ. Chuyện đến nước này, nếu có cái gọi là Dương gia tướng, e rằng cũng chỉ còn lại một mình thần mà thôi."

Vậy xem ra Dương Khang chưa chắc là cháu nội của ngươi, có thể là cháu họ cũng không chừng… Trong cơn mơ hồ, Triệu Cửu lại nghĩ đến chuyện hoang đường này.

Thế nhưng, khi một giọt mưa thu rơi xuống, hắn rất nhanh đã hoàn hồn lại, rồi chủ động tiến lên một bước: "Dương khanh tên tự là gì?"