Thiệu Tống

Chương 1. Minh Đạo Cung

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Gió thu hiu hắt, nắng chiều ấm áp. Vào lúc chạng vạng, Minh Đạo Cung tại huyện Vệ Chân, Bạc Châu, lộ Hoài Nam Đông của Đại Tống (sau này là Lộc Ấp) chính là một cảnh nắng chiều hiu hắt đan xen mây trắng trời xanh, khí trời sảng khoái dễ chịu.

Không chỉ vậy, giờ này khắc này, bên trong quần thể kiến trúc khổng lồ vừa là miếu thờ, vừa là hành cung này, đâu đâu cũng thấy đoàn binh lính vũ trang đầy đủ và những bậc quý nhân mình vận áo bào đỏ tía. Rõ ràng không biết bao nhiêu văn võ đại thần Đại Tống đang đóng quân nơi đây. Trong đó, khu vực núi nhỏ phía sau hậu điện, nơi có vị trí cao nhất, lại càng được phòng bị nghiêm ngặt, trật tự đâu ra đấy. Từ xa nhìn lại, thậm chí có thể thấy vài ngọn cờ Long Đạo ba sao đang tung bay trong gió.

Người có chút thường thức đều biết, thứ này được gọi là Kim Ngô Đạo Sao, là vật dụng chuyên biệt khi thiên tử giá lâm. Long Đạo ở đây, nghĩa là Triệu quan gia cũng đang ở đây.

Tình cảnh này cũng không thể nói là hiếm thấy. Dù sao thì, các vị quan gia của triều Đại Tống trước nay vẫn có truyền thống tín ngưỡng Đạo giáo, vị quan gia trước đó còn tự xưng là Đạo Quân Hoàng đế. Mà Minh Đạo Cung này, nơi được coi là bản đình của Đạo Tổ, cũng do Chân Tông xây dựng. Vậy nên, việc có một vị quan gia Đại Tống đích thân đến đây tế lễ, dường như cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng, khác với cảnh tượng hoành tráng khi Chân Tông hoàng đế tới đây tế bái Đạo Tổ năm nào, lúc này, bầu không khí trong ngự uyển lần này lại có phần im lìm và cẩn mật tầng tầng… Số lượng tướng lĩnh và binh sĩ vũ trang đầy đủ xem ra cũng quá nhiều, còn các văn thần Đại Tống vốn thích múa bút làm thơ cũng chẳng có chút hứng thú du ngoạn nào. Tốp năm tốp ba gặp nhau nhâm nhi vài chén rượu, nét lo âu trên mặt vẫn không sao che giấu được.

Đương nhiên là không thể che giấu!

Kể từ niên hiệu Tĩnh Khang đến nay, quân Kim xâm lược phía nam, hai vị hoàng đế liên tục bị bắt về phương bắc, khắp nơi lại nổi loạn không ngừng. Đại Tống trên thực tế đã rơi vào bờ vực sinh tử, nỗi lo mất nước tuyệt không phải là lời nói suông.

Điều khiến người ta phiền lòng hơn nữa là, vào thời khắc nguy nan này, vị Triệu quan gia của triều Đại Tống vừa mới đăng cơ được hơn hai tháng lại gặp phải một tai hoạ từ trên trời rơi xuống. Triệu thị xưa nay trọng Đạo, nên vài ngày trước, khi nghi trượng của Triệu quan gia đi ngang qua đây để đến Hoài Điện phía nam sông Hoài chuẩn bị kháng Kim, bệ hạ không khỏi tiện đường ghé vào bái lạy Đạo Tổ Lý Nhĩ ở Minh Đạo Cung. Nào ngờ sau khi bái lạy xong, lúc đang thưởng ngoạn cảnh sắc vườn tược, vị quan gia trẻ tuổi này lại đâm đầu thẳng vào cái giếng Cửu Long gần đó ngay trước mặt hàng trăm văn võ, rồi bất tỉnh tại chỗ!

Đương nhiên, chỉ là ngất đi mà thôi. Nửa ngày sau Triệu quan gia đã tỉnh lại, hai vị quan chủ quản cũng đã vào thăm.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, vị Triệu quan gia trẻ tuổi khoẻ mạnh, xưa nay có thể cưỡi ngựa nửa ngày, kéo được cung đá năm thạch, sau khi tỉnh lại tuy hành động vẫn như thường, nhưng lại không tiếp tục xuôi nam theo kế hoạch. Gần đây, Triệu quan gia chỉ công khai xuất hiện một lần dưới sự tháp tùng của Đại áp ban Nội thị tỉnh là Khang Lịch, rồi không có động tĩnh gì nữa.

Phải biết rằng, hai tháng trước sau khi quan gia đăng cơ ở Nam Kinh (tức Thương Khâu), trên triều đình đã diễn ra một hồi long tranh hổ đấu. Thậm chí vì chuyện này mà một Gián nghị đại phu và hai thái học sinh đã phải chết, một tể tướng bị bãi miễn, cuối cùng mới định ra được quốc sách xuôi nam đến Hoài Điện rồi chuyển tới Dương Châu. Hơn nữa, trong chuyến đi về phía nam lần này, Thái hậu đã đến Dương Châu trước, tôn thất đi cùng cũng không ít, mấy vị trọng thần giỏi về tài chính cũng đã đến vùng Hoài Dương, Giang Nam để thu xếp tiền lương. Các vị Ngự tiền thái úy, thống chế cũng đều lần lượt đi dẹp loạn xung quanh để đảm bảo đường đi được an toàn, ngay cả các Đại áp ban của Nội thị tỉnh cũng đã đi trước mở đường đến bảy tám phần… Vậy mà quan gia và văn võ triều thần, những người quan trọng nhất, chỉ vừa mới rời Nam Kinh (Thương Khâu) chưa đầy trăm dặm đã dừng lại ở Bạc Châu này, rốt cuộc là chuyện gì?

Thế là, nhất thời, lòng người ở hành tại trở nên hoang mang.

Có lời đồn rằng, hôm đó quan gia tuy không bị thương tích gì, nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả Phan phi và Khang áp ban(1) cũng không nhận ra, thậm chí có thể đã trở thành Tống Huệ Đế (2)cũng không chừng. Vì vậy, các tướng công của Đông, Tây nhị phủ và Khang áp ban của Nội thị tỉnh đương nhiên không dám rời đi. Lại có lời đồn rằng, quan gia dẫu sao cũng tin vào Đạo giáo, nên sau sự việc lần này, ngài lại nghi ngờ việc rơi xuống giếng chính là lời cảnh báo của Đạo Tổ, khuyên ngài đừng xuôi nam. Bởi thế ngài nhất thời đổi ý, ngược lại có ý muốn ở lại Trung Nguyên kháng Kim, cho nên mới chần chừ không quyết!

Không chỉ vậy, những lời đồn đại hoang đường khác như Khang Lịch nhân cơ hội giam cầm quan gia, thực hiện kế “ly miêu tráo thái tử”; hay như Đạo Tổ báo mộng, chỉ điểm thần tướng hạ phàm giúp đỡ… cứ thế theo việc đoàn người dừng chân bất động tại Minh Đạo Cung ở Bạc Châu mà ngày một trở nên kỳ quái.

Chỉ có thể nói, may là sau sự kiện Tĩnh Khang, dòng dõi chính thống của hoàng tộc Đại Tống chỉ còn lại một mình vị này, nếu không chẳng biết sẽ còn náo loạn đến mức nào nữa.

"Tiễn pháp tuyệt diệu a!"

Ngay lúc lòng người ở hành tại đang hoang mang khắp nơi, tại hậu điện trên địa thế cao nhất, cũng chính là nơi trung tâm của vòng xoáy, thấy quan gia vẫn như mọi khi, trước lúc mặt trời lặn lại giương cung đặt bia bắn tên dưới ngọn Long Đạo, liên tục bắn hết hai ống tên mới chịu dừng tay, Đại áp ban Nội thị tỉnh Khang Lịch đang chờ bên cạnh vội vàng tiến lên nịnh nọt hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay cũng muốn dùng bữa cùng các ban trực sao?"

"Có gì không được sao?"

Vị quan gia kia mình vận chiếc áo săn cổ tròn màu đỏ, tuổi mới độ đôi mươi, trông cũng cao lớn tuấn tú, ra dáng đích truyền của dòng dõi Triệu thị. Lúc này nghe vậy, ngài chỉ mỉm cười, vẻ như không hề để tâm: "Hay là đại quan có việc gì?"

"Cha gia có việc gì được chứ?" Vị Khang đại quan trạc ba mươi tuổi này chính là Đại áp ban duy nhất của Nội thị tỉnh trong hiện giờ, xưa nay nắm giữ những công việc liên can đến văn thư cơ mật trong cung, một vị trí quan trọng tương đương với chức Chấp bút thái giám của đời sau. Nghe vậy, ông ta không khỏi chắp tay thở dài: "Chỉ là vừa rồi Phan nương tử sai cha gia đến hỏi, nói là đã nhiều ngày không gặp đại gia, rất lấy làm nhớ nhung, cha gia nghĩ là..."

Vị Triệu quan gia nghe vậy, tay nắm cây cung cứng, nở một nụ cười gượng gạo, không đáp lời mà quay đầu đi chỗ khác.

"Hơn nữa, sau khi bị thương ngài không phải nói muốn ăn kem sao?" Khang Lịch thấy vậy vội vàng vòng ra trước mặt hoàng đế, tiếp tục chắp tay nói: "Hôm nay Phan nương tử đã đặc biệt xuống bếp, tự tay làm cho đại gia rồi, đại gia không ngại đi một chuyến, cũng tiện thể thăm hoàng tự một chút!"

"Vậy sao?"

Vị quan gia trẻ tuổi thoáng sững sờ, có chút do dự, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, khẽ thở dài: "Thôi bỏ đi. Món kem gì đó cứ cho người mang tới đây là được, ta sẽ dùng cùng các ban trực hôm nay..."

"Quan gia!"

Khang Lịch nhất thời sốt ruột, đến cả cách xưng hô thân mật ‘đại gia’ mà ở trong Hành tại(3) trước nay chỉ mình ông ta được dùng cũng đổi thành ‘quan gia’: "Đó là do Phan nương tử tự tay làm, sao có thể cho đám ban trực dùng được, còn ra thể thống gì nữa? Ngay cả quan gia cũng không thể tiếp tục dùng bữa với họ, nếu truyền ra ngoài e sẽ khiến các đại thần ngoại triều bất mãn, nói quan gia xem thường người đọc sách, coi trọng võ phu."

"Kể từ sau sự kiện Tĩnh Khang, cái triều Đại Tống này thật sự còn thể thống gì sao?" Vị quan gia trẻ tuổi nghe vậy không những không đổi ý, ngược lại còn cười lạnh trước mặt đám người: "Nếu còn nửa phần thể thống, sao đến nỗi ra nông nỗi này? Còn về đám người đọc sách, về sự bất mãn của họ, sao chẳng thấy họ bất mãn với thiết kỵ của quân Kim, mà lại cứ nhằm vào ta mà bất mãn?"

Nói xong, vị Triệu quan gia này không thèm để ý đến đối phương nữa, tự mình đi ra ngoài hậu điện. Khang Lịch vừa định đi theo thì không ngờ mấy người ban trực đeo đao vốn đang đứng hầu bên cạnh lại cùng đứng dậy đi theo, trực tiếp chặn đường vị Khang đại quan.

Khang Lịch hiếm khi thất thố hoảng hốt, vội ra hiệu cho một viên khinh giáp quân quan bên cạnh cửa điện. Viên quân quan trẻ tuổi có thân hình cao lớn, dung mạo uy nghiêm kia thấy vậy, khẽ cúi đầu, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy đi theo vị quan gia của hoàng triều Đại Tống, cũng là chủ quân trên danh nghĩa của họ.

Lại nói đến đám ban trực đeo đao kia, đối với Khang Lịch dường như còn có thể cứng rắn chút, nhưng đối diện với người này lại tỏ ra tôn trọng hơn hẳn, không những không ngăn cản mà còn trực tiếp nhường đường. Đi ở phía trước, khóe mắt liếc thấy cảnh này, vị quan gia Đại Tống tên Triệu Cửu sắc mặt không chút thay đổi, vẫn thản nhiên bước ra ngoài.

Nhưng khi đã ra khỏi điện, Triệu Cửu lại không vội tìm người dùng bữa, mà đứng trên sườn dốc nơi hậu điện ngự trị, phóng tầm mắt ra xung quanh một lúc lâu. Ước chừng Khang Lịch đã đi xử lý đám văn thư cơ mật, hắn mới đột ngột quay đầu lại, hạ lệnh cho viên quân quan trẻ tuổi đang đi theo sau:

"Làm phiền Dương xá nhân đi một chuyến, thay trẫm lấy món kem của Phan phi, rồi thay trẫm nói một lời cảm tạ nàng."

Vị Dương xá nhân nọ bị bất ngờ, chỉ có thể vâng lệnh trước mặt mọi người rồi quay người rời đi. Còn Triệu Cửu, vị Triệu quan gia này, cũng tự mình đi xuống một quân doanh dưới sườn dốc nhỏ, nơi có tiếng ngựa hí không ngừng.

Đúng vậy!

Là Triệu Cửu (玖) chứ không phải Triệu Cửu (九), vị quan gia của hoàng triều Đại Tống này thật sự đã bị đoạt xá như lời đồn! Sự “quan tâm” của Khang đại quan và viên quan quân trẻ tuổi, tức Hợp môn chỉ hậu Dương Nghi Trung, hai nhân vật thực quyền một văn một võ trong cung cấm đối với vị quan gia “vừa khỏi bệnh nặng” này thật sự không phải là hành vi vượt quyền, mà ngược lại, lòng trung thành của họ quả thực đáng khen!

Nếu hồn phách của Triệu Cấu còn vương vấn trên vật gì đó, có lẽ sẽ cảm động đến rơi lệ với hai tên trung thần nghĩa sĩ này đây.

Dĩ nhiên, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, yêu nghiệt đã đoạt xá vị quan gia Triệu Tống này không phải là con ly miêu thành tinh nào cả, mà là một phàm nhân tự thấy mình rất vô tội, một phàm nhân đến từ chín trăm năm sau!

Nghĩ lại, gã này chẳng qua là sau khi tốt nghiệp đại học về nhà làm lại hộ khẩu, tiện đường ghé vào một ngôi miếu Đạo Tổ chơi một lát. Chỉ vì giúp một lão đạo sĩ cứu con chó rơi xuống chiếc giếng Cửu Long làm bằng xi măng, kết quả khi tỉnh lại đã biến thành quan gia của triều Đại Tống… Bảo hắn đi đâu mà nói lý đây?

Nói với Thái Thượng Lão Quân ư?

Thái Thượng Lão Quân liệu có châm biếm hắn một câu không: Ngươi gặp chuyện ở miếu Lý Nhĩ, can hệ gì đến ta, Thái Thượng Lão Quân à, phì, uổng cho tiểu tử ngươi còn nói được?

Thực ra, nói cho công bằng, một kẻ xuyên không, xuyên không thành thiên tử, lại còn là một thiên tử vừa mới đăng cơ ở tuổi hai mươi mốt, nếu thật sự có kẻ đứng sau giật dây, thì cũng xem như đối xử không tệ với kẻ xuyên không rồi… Ngồi trên ngai vàng hưởng thái bình sáu mươi năm, dùng hai mươi năm để tích cóp tiền bạc, hai mươi năm sau chế tạo ra động cơ hơi nước, rồi lại hai mươi năm nữa đi xâm chiếm bốn biển. Trong thời gian đó cưới một dàn hậu cung, sinh vài chục đứa con, nuôi vài trăm con chó mèo, thiết kế một vườn bách thú, chẳng lẽ không sướng hay sao?

Còn không đáng chảy dãi ra à?

Sướng chảy dãi thì đương nhiên, trên người Phan phi kia cũng đáng để hắn e hèm… một phen, nhưng vấn đề là, vị thiên tử này tên là Triệu Cấu, đứng hàng thứ chín, người đời sau vẫn quen gọi là Triệu Lão Cửu. Mà niên hiệu năm nay là Kiến Viêm, là do Triệu Lão Cửu này mới đổi hai tháng trước sau khi đăng cơ, còn nửa năm trước đó vẫn là năm Tĩnh Khang thứ hai.

Nói cách khác, thời điểm này, nỗi nhục Tĩnh Khang đến cùng cực đã kết thúc, Bắc Tống đã hoàn toàn vong quốc, Hà Bắc và Hà Đông đã toàn bộ rơi vào tay giặc. Về phần Nam Tống, trên lý thuyết đã được thành lập, nhưng trên thực tế vẫn chưa đứng vững… Toàn bộ triều đình Đại Tống thực chất đang cùng Triệu Lão Cửu chạy trốn về phương nam, cố gắng tìm một nơi ở Dương Châu để tạm bợ sống qua ngày.

Đối với chuyện này, Triệu Cửu tiên sinh, kẻ xuyên không của chúng ta, sau khi tận mắt chứng kiến hàng ngàn binh mã và đồng bằng Hoài Tây không có bất kỳ một thiết bị điện khí hóa nào, lại thêm nhiều lần dùng chất giọng Trung Nguyên khá trôi chảy để hỏi han và xác thực, khẳng định mình đã xuyên không và trở thành Triệu Cấu, thì tâm trạng mấy ngày nay thực sự không tốt chút nào.

Không vì lý do gì khác, danh tiếng của Triệu Cấu, Triệu Lão Cửu quá thối nát thì không nói làm gì, mấu chốt là thời điểm hiện tại còn tồi tệ hơn! Theo Triệu Cửu thấy, xuyên không sớm hơn hai năm, về trước thời Tĩnh Khang, làm một cuộc “Sự biến Huyền Vũ Môn” thứ hai không tốt sao? Hoặc muộn hơn hai năm, xuyên không thẳng đến Lâm An, khi mọi thứ đã ổn định, chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao?

Cớ sao lại cứ phải vào đúng cái thời điểm khốn đốn đang trên đường chạy trốn này?

Kim Ngột Thuật dẫn theo mười vạn đại quân lùng sục đốt núi, nấu biển, đây lại không phải là nhân vật hư cấu đâu!

Dĩ nhiên, đây chẳng qua là sự thiếu hiểu biết của một kẻ mù lịch sử như Triệu Cửu mà thôi. Sớm hơn hai trăm năm hắn chắc chắn không kịp gây ra sự biến Huyền Vũ Môn, đó là chưa kể, nếu thật sự muộn hơn hai năm mới xuyên không đến đây, thì thân thể này đã là một tên thái giám rồi, lúc đó mới thật sự là sống không bằng chết.

Tóm lại, từ khi xuyên không đến đây, vị Triệu quan gia, Triệu Cấu, Triệu Cửu này, hay nói đúng hơn là Triệu Cửu, quả thật không có một ngày nào tâm trạng vui vẻ.

Ban đầu là cảm giác mất mát và phiền muộn tột độ… Có điều hòa, máy tính, điện thoại, có lẩu Haidilao chẳng phải tốt hơn làm một hoàng đế đang trên đường chạy trốn sao? Lại còn là một hoàng đế tệ hại như vậy trong lịch sử? Thực tế, dù thân thể này rất khỏe mạnh, rất trẻ trung, nhưng hắn, một người hiện đại với tam quan bình thường, vẫn cảm thấy một tia ghê tởm và khó chịu.

Hơn nữa, là một người bình thường, chẳng lẽ không nhớ nhà sao?

Thế là, vào đêm thứ hai sau khi xuyên không, vị Triệu quan gia này đã đích thân thử nhảy xuống giếng Cửu Long trong miếu Đạo Tổ một lần nữa, cầu mong Đạo Tổ lão nhân gia khai ân, chỉ tiếc là thất bại.

Đến khi đã xác định không thể trở về, tiếp theo đương nhiên là tự trách tự thương!

Một thanh niên cũng hai mươi mốt tuổi trước khi xuyên không, vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa kịp đi làm, thì có thể chín chắn đến đâu? Thế là hắn bắt đầu lén lút rấm rứt khóc thầm giữa đêm, bắt đầu nói những câu như muốn ăn kem, bắt đầu nổi cáu mắng người… làm ra vẻ tủi thân như trong mấy chương trình thực tế vậy.

Ài, có lẽ cũng chính vì những hành vi bất thường kéo dài này, kẻ xuyên không của chúng ta tự nhiên đã gây ra sự cảnh giác cho Khang Lịch và Dương Nghi Trung.

Đến khi qua mấy ngày, khó khăn lắm mới chấp nhận số phận, chuẩn bị sống tiếp với một thân phận mới, vị quan gia Đại Tống vừa mới “chui từ giếng lên” này lại phải đối mặt với một tình thế vừa khó xử vừa căng thẳng:

Những vị quan gia Đại Tống mặc khăn vấn đầu cánh cứng, áo bào tròn cổ màu tím, màu đỏ, màu xanh kia thì không nói làm gì, nhưng mấy nhân vật chủ chốt bên cạnh, một là Khang Lịch, Đại áp ban của Nội thị tỉnh, chức vị tương đương với một đại thái giám Chấp bút đời sau; một là Dương Nghi Trung, chức danh là Chỉ hậu, thực chất là đội trưởng cấm vệ thân cận; hai vị tể chấp, Tể tướng chính danh của Đông phủ Trung thư Môn hạ là Hoàng Tiềm Thiện; Xu mật sứ của Tây phủ Tri Xu mật viện là Uông Bá Ngạn; cộng thêm một người tương đương với Tổng tư lệnh cấm quân là Ngự doanh đô thống chế Vương Uyên… hắn một người cũng không quen! Cái loại mà nghe tên cũng chưa từng nghe qua ấy!

Tuy nhiên, xét đến việc đây đều là tâm phúc của Triệu Cấu, và trước đó chính những người này đã phụ tá Triệu Cấu khởi động và chủ đạo cuộc chạy trốn về phương nam, vậy thì chắc chắn đây chính là phe đầu hàng, chuyên bức hại trung thần kháng Kim, một lòng chạy trốn!

Không chỉ thế, những người này vì những hành vi thất thố ban đầu của hắn, kẻ xuyên không, mà rõ ràng đã có chút nghi ngờ. Nói là quan tâm cũng được, nói là cảnh giác cũng chẳng sai, mấy ngày nay dưới sự chủ đạo của Khang Lịch, luôn có người cẩn thận theo dõi hắn, vị Triệu quan gia này. Và Triệu Cửu, ngoại trừ lần xuất hiện để trấn an lòng người vào ngày thứ hai mới đến, cũng chưa từng được tiếp xúc toàn diện với tấu chương và triều thần.

Rất rõ ràng, hắn đã bị người ta cố ý cách ly.

Ngoài ra, Triệu Lão Cửu kia còn để lại cho Triệu Cửu một Phan phi và một đứa bé mới đầy tháng… Ừm… Chuyện này có hơi khó xử, nhưng cũng chỉ là khó xử thôi, chẳng thể nói ai lợi dụng ai, vì bản thân Triệu Lão Cửu chín phần mười đã không còn trên cõi đời này nữa, còn kẻ mới đến này rõ ràng là thuần túy ‘hồn xuyên’, hoàn toàn không mang theo gánh nặng gì!

Thực tế, sau khi biết được chính thê và hai phi tần của thân thể này đều đã bị người Kim bắt làm tù binh, Triệu Cửu ngoài việc thầm châm biếm Triệu Cấu không phải đàn ông ra, cũng không hề có chút đồng cảm nào (thực tế lúc này họ đều đã chết, nhưng trong lịch sử phải mười mấy năm sau Triệu Cấu mới biết, nói đi nói lại thì đúng là không phải đàn ông thật), bởi vì hắn chẳng nhớ được gì sất, một chút ký ức dung hợp cũng không có.

Hay nói cách khác, theo Triệu Cửu thấy, hắn chỉ cần nuôi nấng Phan phi và đứa bé kia tử tế ở Giang Nam, sau này có cơ hội thì đón gia đình bị bắt của Triệu Cấu về, cũng nuôi ở Giang Nam, cũng coi như xứng với cái thân tàn ma dại này của tên hoàng đế kia để lại rồi… Cũng xem như trả xong món nợ ân tình mà Triệu Cấu đã “tặng” cho mình cái thân thể xem như là văn võ song toàn này.

Hơn nữa, có thời gian rảnh rỗi để nghĩ những chuyện này, chẳng bằng tranh thủ thời gian xây dựng quan hệ tốt với binh lính cấp dưới, thu phục lòng người một chút. Như vậy, một là lúc cần thiết sẽ có người giúp mình đỡ đao; hai là có thể hóa giải sự kiểm soát mềm của Khang Lịch và Dương Nghi Trung; ba là cũng có thể nhân đó mà tìm hiểu và thu thập một số thông tin cần thiết…

Còn về việc giữ gìn sự bí ẩn của thân phận quan gia để duy trì uy quyền, không phải là không đúng, mà là như lời Triệu Cửu đã mỉa mai với Khang Lịch lúc trước, từ sau sự kiện Tĩnh Khang đến nay, vị quan gia Triệu Tống này còn có thể mất mặt hơn được nữa sao?

Và cuối cùng, vẫn còn một chuyện lớn như trời bày ra trước mắt vị quan gia vừa mới “chui từ giếng lên” này – đã xuyên không thành Triệu Cấu, chẳng lẽ lại không kháng Kim ư?!

Chương sau