THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 9. Thượng thượng ký, hạ hạ ký (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Diệp Khương Đầu nhìn những người lính tinh nhuệ kia, trong mắt lóe lên một tia lo lắng: "Ngươi càng nên bảo trọng."

Ngay lúc này Lục Ngô nói với sắc mặt khó coi: "Hình như dây thừng không đủ tới dưới vách đá, vậy phải làm sao bây giờ?"

Bọn họ mang theo rất nhiều dây thừng, nối lại vẫn không đủ dài.

Diệp Phù Dao nhìn bên dưới vách đá có một cây thông lớn rất lớn, hắn ta buộc một đầu dây thừng vào eo: "Ta xuống trước, tất cả mọi người lần lượt xuống đến cái cây kia, sau đó ta lại xuống nữa, xuống đến đáy vách đá đón các ngươi."

Cao Thanh Trừng nói: "Ngươi không cần phải đi qua đó."

Diệp Phù Dao quay đầu lại, từng chữ từng chữ nói: "Chỉ với đám người dưới trướng của ngươi, thật sự có thể làm được việc ngươi muốn làm sao?"

Hắn ta nhìn vào mắt Cao Thanh Trừng, giọng điệu sắc bén: "Bất kể các ngươi muốn đi bên đó làm gì, các ngươi cũng không thể là do triều đình phái đến, những người này được trang bị đầy đủ cũng trung thành với ngươi, nhưng bọn họ là một đám tân binh, không sai chứ?"

Nói đến đây, hắn ta đầu tiên là nhìn Khí thúc rồi lại nhìn Lục Ngô: "Ngoại trừ hơi lớn tuổi ra thì cũng chỉ có hắn ta mạnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút... Chọn một đám người như vậy mạo hiểm đi Bột Hải, trừ phi những người triều đình có thể dùng đều chết hết rồi."

Lục Ngô há miệng, hiếm khi không cãi lại.

Diệp Khương Đầu lắm lời hôm nay lại ít lời, Diệp Phù Dao ít lời hôm nay lại nhiều lời.

"Ta chỉ là không muốn nợ ai thôi."

Diệp Phù Dao buộc xong dây thừng thì đi đến trước mặt Diệp Khương Đầu, cúi người, trán chạm trán, tay móc vào cổ Diệp Khương Đầu.

"Hôm nay ngươi vừa tròn mười sáu tuổi."

"Ừm, mười sáu tuổi rồi."

"Sau này khi người khác hỏi tên là gì, ngươi cứ nghiêm chỉnh nói với bọn họ rằng... Ngươi tên Diệp Vô Khả, không phải Diệp Khương Đầu."

Giờ khắc này, Cao Thanh Trừng cuối cùng cũng hiểu được sự lựa chọn của người mẫu thân vừa có học thức lại giản dị kia để chống lại vận mệnh... Trưởng tử phù diêu mà lên, bảo hộ thứ tử vô kham vô kha.

Về phần một người ngoài như nàng không khỏi cảm thấy làm đại ca thật là vất vả.

Diệp Phù Dao đứng thẳng người, Diệp Vô Khả ngẩng đầu nhìn đại ca, lúc này ánh mặt trời ở sau lưng đại ca, trên mặt đại ca có một vòng ánh vàng.

Diệp Phù Dao khẽ nói: "Chỉ có ngươi biết ta không muốn nghe câu nói đó nhiều như thế nào, Toán Đầu à, hãy chăm sóc tốt cho Khương Đầu, cứ như không nhắc thì ta sẽ quên mất vậy... Nhưng bây giờ ta bỗng hiểu ra, a gia là đang nói lời tạm biệt với ta, lão hồ ly luôn có thể đoán trước tất cả mọi người."

Hắn ta đưa tay xoa đầu Diệp Khương Đầu: "Nhớ kỹ, chỉ có thể là ta quay lại đón ngươi."

Nói xong câu này, hắn ta quay người xuống vách đá.

Cao Thanh Trừng là người xuống cuối cùng, nàng cũng không biết vì sao nàng lại cảm thấy có chút luyến tiếc với ngọn núi xa lạ này.

Trong khoảnh khắc nắm chặt dây thừng, nàng muốn hỏi Diệp Khương Đầu, thật sự chỉ có ca ca ngươi đến đón ngươi thì ngươi mới rời khỏi ngọn núi lớn này sao?

Nhưng nàng thật sự không thích người hay làm bộ làm tịch, cho nên nàng giơ ngón tay cái về phía Diệp Khương Đầu, đồng thời nở một nụ cười tươi tắn đến mức ngay cả nàng cũng cảm thấy xa lạ, sau đó men theo dây thừng trượt xuống.

Diệp Khương Đầu đứng bên cây cột buộc dây thừng, bộ dáng ngẩng đầu lên giống như làm vậy là có thể chiến thắng được đôi mắt.

Nhưng ngay lúc này sợi dây đột nhiên bị đứt, Diệp Khương Đầu gần như là cùng lúc đưa cả hai tay ra, tay phải nắm chặt lấy sợi dây đang rơi xuống, tay trái nắm chặt sợi dây đứt trên cây.

Thiếu niên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rú, con sói con ngơ ngác trong lòng cũng chui ra gào lên một tiếng.

Thiếu nữ đột ngột rơi xuống rồi đột ngột dừng lại biết mình chỉ trong chớp mắt đã ra ra vào vào quỷ môn quan một chuyến, nàng nhìn lên cao, không thể nhìn thấy thiếu niên kia nên trong lòng đã ghi nhớ kỹ cái tên đó như dao khắc.

Tâm tư thiếu niên đơn thuần đến mức ngay cả khi nhìn thấy mỹ nhân cũng không có bất kỳ tà niệm nào, hắn chỉ cảm thấy tiểu cô nương xinh đẹp kia đừng thực sự bị chết cóng ở Đại Từ Bi Sơn.

Về phần chiếc áo da gấu có lẽ có giá trị trăm lượng vàng ở Trường An kia, Diệp Vô Khả căn bản không để ý, cho nên càng không để ý đến việc chiếc áo da gấu đó nếu bán ở các thành trì lớn thì không chỉ đáng giá năm trăm lượng bạc mà hắn đã nhận của Lục Ngô.

Cho dù hắn biết nó đáng giá bao nhiêu đi nữa cũng sẽ không để ý, đã tặng là tặng, nếu bản thân hắn còn muốn, có cơ hội thì lại đi săn một con gấu khác.

Tấm thẻ bài tiểu cô nương kia đưa cho hắn rốt cuộc có tác dụng gì, bây giờ hắn cũng không để ý, điều hắn để ý là tấm thẻ bài này là quà đáp lễ của tiểu cô nương kia cho hắn.

Lễ vật, vốn dĩ nên có ý nghĩa nhất khi trao đổi.

Khi người thiếu niên ôm một con sói con đi xuống từ Đại Từ Bi Sơn thì trời đã đổ đầy tuyết, nhìn thấy khói bếp bốc lên từ Vô Sự Thôn hắn không nhịn được muốn cười.

Người trong thôn gọi hắn là Nhị Ngốc, bởi vì lúc nào hắn cũng thích cười như vậy, còn lắm lời, có thứ gì tốt đều sẵn sàng chia sẻ cho người khác, hắn là người duy nhất trong Vô Sự Thôn có thể trò chuyện với Ngô nãi nãi tai điếc suốt cả buổi.