THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 8. Tuổi trẻ tài cao không làm ra vẻ (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lục Ngô đưa cho Diệp Khương Đầu một cốc nước ấm, sau đó Diệp Khương Đầu lại đưa cho Diệp Phù Dao, Diệp Phù Dao đương nhiên sẽ uống và còn nói một câu hắn không cần.

Là bởi vì hắn ta thật sự cần cốc nước ấm này hơn, hắn ta vẫn luôn trong tư thế chuẩn bị ứng phó với mọi nguy hiểm bất ngờ.

"Người làm đệ đệ kia cũng tốt, hắn cảm thấy đại ca của mình không nên vì hắn mà bị mai một ở trong rừng sâu núi thẳm này."

Khí thúc lại tự lẩm bẩm một tiếng.

Thiếu nữ có nhũ danh là Bán Hạ, tên thật là Cao Thanh Trừng, trong mắt bỗng có chút ánh sáng lấp lánh, bởi vì hình như nàng đã đoán ra được pho tượng đất kia có thể là ai.

Từ năm sáu tuổi nàng đã bắt đầu xem hồ sơ ở Đình Úy phủ, suốt mười năm qua, những dòng chữ trong hồ sơ đó đã cùng nàng trưởng thành.

Cho nên khi nàng nhìn về phía hai huynh đệ kia một lần nữa, tâm tình càng thêm phức tạp.

Nàng biết cách làm đúng đắn nhất chính là sáng sớm ngày mai sẽ cho hai huynh đệ kia quay về, từ đó về sau cũng không nên có bất cứ liên quan gì nữa.

Tính toán thời gian, mười mấy năm trước, sóng gió do vị tướng quân cầm thương gây ra đến tận bây giờ vẫn còn dư âm.

Trong lúc thất thần, nàng cúi đầu nhìn chiếc áo da gấu trên người, lời nói đến bên miệng lại tan biến trong một ý nghĩ.

Nàng đã hứa với thiếu niên tên Khương Đầu kia, phải nhớ tên ca ca của hắn.

Những mong ước tốt đẹp nhất trong lòng thiếu niên về ca ca của mình cũng đều nằm trong hai câu hỏi kia.

Ngươi đến từ Trường An sao?

Ngươi còn về Trường An nữa không?

Cao Thanh Trừng nhắm mắt lại, Khí thúc cảm nhận được bầu không khí vi diệu nên cũng không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, giọng nói của Cao Thanh Trừng rất khẽ nhưng không cho phép nghi ngờ nói một câu khiến nàng lần đầu tiên phạm sai lầm trong cuộc đời.

"Sau khi về Trường An không ai được phép nhắc đến pho tượng đất Bồ Tát kia."

Diệp Khương Đầu khẽ ngẩn người, Diệp Phù Dao đột ngột quay người lại, trong ánh mắt bình tĩnh hiếm khi lại xuất hiện một chút cảm kích, nhưng cũng chỉ thoáng qua.

"Diệp Khương Đầu, ngươi qua đây."

Cao Thanh Trừng nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Diệp Khương Đầu khom lưng đến gần, ấn con sói con đang muốn chui ra vì ngửi thấy mùi máu trở về trong lồng ngực.

Hắn hỏi: "Có chuyện gì?"

Cao Thanh Trừng hỏi hắn: "Ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi núi lớn chưa?"

Diệp Khương Đầu mỉm cười gật đầu: "Từng nghĩ rồi chứ."

Cao Thanh Trừng lại hỏi: "Vậy ngươi định khi nào rời khỏi núi lớn?"

Diệp Khương Đầu không trả lời.

Cao Thanh Trừng vừa bình tĩnh vừa trịnh trọng nói với hắn: "Việc ta đã hứa với ngươi ta sẽ không nuốt lời, nhưng ta cũng hy vọng ngươi đáp ứng ta một chuyện."

Không đợi Diệp Khương Đầu hỏi là chuyện gì, nàng đã tiếp tục nói.

"Bất cứ sự phồn hoa gấm vóc nào ngoài Trường An ta đều có thể cho các ngươi, chỉ riêng Trường An là không được."

Nàng không muốn lừa gạt thiếu niên này, nàng không muốn khiến sự trong trẻo trong ánh mắt thiếu niên này mất đi.

Không đợi Diệp Khương Đầu trả lời, Diệp Phù Dao đã có lời đáp lại.

"Được."

Cao Thanh Trừng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, không tiếp tục chờ đợi cái người bị gọi là Diệp Khương Đầu kia cũng cho nàng câu trả lời, bởi vì những lời nàng vừa nói vốn dĩ không phải là nói cho Diệp Khương Đầu nghe.

Diệp Khương Đầu nhìn Cao Thanh Trừng, tiểu cô nương xinh đẹp này trông giống như vừa đánh nhau một trận, mệt mỏi rã rời, hắn nhìn đại ca, đại ca đã quay người sang chỗ khác, bóng lưng càng thêm cô đơn.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, sau khi mọi người tiếp tục lên đường, bọn họ đều rất ăn ý giống như đã quên mất những lời Cao Thanh Trừng đã nói tối qua.

Cũng giống như tất cả mọi người đều đã quên những lời họ đã nói trước khi lên núi... Bọn họ chỉ đến để săn bắn.

Nàng không nói nàng muốn đến đỉnh núi, nhưng mục tiêu của nàng chính là đỉnh núi.

Phía bên này của Đại Từ Bi Sơn giống như bị lưỡi đao chém đứt vậy, người đứng trên vách đá dường như vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương của nhát chém núi không biết từ mấy vạn năm trước.

"Nối dây thừng lại xem có thể chạm tới đáy không!"

Lục Ngô hưng phấn nhưng cũng lo lắng hét lên, khi hắn ta nhìn xuống dưới, cũng cảm giác hồn phách bỏ bé của mình cũng bỏ hắn ta mà đi.

"Diệp Khương Đầu."

Trong khi mọi người đang bận rộn nối dây thừng, Cao Thanh Trừng cởi áo da gấu ra đưa cho thiếu niên lắm lời kia, nhưng cái người lắm lời này, đã gần một ngày không nói gì rồi.

Người ta luôn có thể dự cảm được sự chia ly, cho nên đã ứng trước nỗi buồn.

Diệp Khương Đầu lắc đầu: "Ngươi mặc đi, phía bên kia lạnh hơn."

Cao Thanh Trừng nói: "Ta không muốn lừa ngươi, chúng ta thật sự phải đi sang bên đó, ta..."

Diệp Khương Đầu vẫn nở một nụ cười xán lạn ngây thơ: "Ta biết ngươi không muốn lừa ta, ngươi chỉ là không thể nói."

Cao Thanh Trừng không khách sáo trả lại áo da gấu nữa, nàng lấy ra một tấm thẻ bài từ chiếc túi da hươu xinh đẹp đưa cho Diệp Khương Đầu: "Lễ vật chỉ khi trao đổi mới có thể khiến người ta vui vẻ."

Diệp Khương Đầu cũng không khách sáo, cất tấm thẻ bài không biết làm bằng chất liệu gì, vừa đẹp vừa nặng kia vào người.

Cao Thanh Trừng cười cười: "Ngươi hãy bảo trọng."