THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 21. Đặt chân cho vững (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tên binh lính đuổi theo phía trước nhất không hề phòng bị, chuỳ tiêu trực tiếp bay xuyên qua hốc mắt hắn ta.

Khí thúc quay người dùng liên nỏ bắn tỉa, độ chính xác không hề kém chuỳ tiêu của Cao Thanh Trừng.

Mắt thấy phía trước có một khe nứt rộng ít nhất mấy trượng, đừng nói là người, cho dù là đám hươu giỏi nhảy cũng không thể qua được.

Khí thúc nắm lấy thắt lưng Cao Thanh Trừng: "Ta sẽ đưa cô nương nhảy lên trước, giữa chừng người mượn lực của ta nhảy sang phía đối diện."

Cao Thanh Trừng nói: "Thà cùng chết còn hơn!"

Nàng xoay người né tránh Khí thúc, trong tay đã có thêm một thanh đoản kiếm ngắn hơn kiếm thường một nửa.

Lúc này quân truy kích đã nhìn ra nàng là nữ tử , trong tiếng la hét còn xen lẫn những lời lẽ thô tục khó nghe.

Cao Thanh Trừng nín thở ngưng thần, trên thanh đoản kiếm như hồ sâu nước biếc của nàng mơ hồ phát ra tiếng leng keng.

Tướng quân Đông Hàn Hàn Thượng Huân sau khi nhìn thấy rõ dung mạo tiểu cô nương kia thì lòng tham nổi lên, hắn ta lớn tiếng dặn dò không được làm bị thương tính mạng tiểu cô nương đó.

Hai kỵ binh lao về phía Khí thúc, còn Hàn Thượng Huân tự mình thúc ngựa xông thẳng về phía Cao Thanh Trừng.

Một luồng ánh sáng lạnh lẽo loé lên, giống như sao băng rơi xuống đất.

Khí thúc rút đao ra, trong khoảnh khắc này khí thế của hắn ta đã hoàn toàn thay đổi.

Hai kỵ binh Đông Hàn đang tới gần và hai con chiến mã kia vậy mà bị một đao lần lượt chém chết, khi máu vừa rơi xuống, luồng ánh sáng lạnh lẽo kia đã chém đến trước mặt ngựa của Hàn Thượng Huân.

Hàn Thượng Huân kinh hãi thất sắc.

Một đao này ập đến quá hung dữ và quá nhanh, Hàn Thượng Huân hoàn toàn không thể ngờ tới.

Hắn ta chỉ có thể tránh sang một bên, hoảng loạn ngã xuống từ trên lưng ngựa, còn một đao này đã trực tiếp cắt cổ con chiến mã, Khí thúc bước ra từ trong làn máu bắn tung tóe.

Một đao trong máu, thế như cầu vồng.

Hàn Thượng Huân lảo đảo lùi về phía sau tránh né, giáp trụ trước ngực hắn ta một đao này xé rách một đường, nếu sâu thêm chút nữa, có lẽ đã có thể mổ bụng Hàn Thượng Huân.

Mấy kỵ binh xông tới ứng cứu Hàn Thượng Huân, dùng mã tấu bao vây xung quanh Khí thúc chém tới tấp.

Cơ thể Khí thúc như du long luồn lách giữa mấy con ngựa, rút đao giết chết kẻ địch từ trong kẻ hở.

Có kỵ binh Đông Hàn muốn tập kích từ phía sau, lại bị Cao Thanh Trừng phóng một phi tiêu xuyên yết hầu rơi xuống ngựa.

"Giết bọn chúng! Giết hết đi!"

Hàn Thượng Huân bị hai nhát đao kia của Khí thúc làm cho gan mật nứt toác, nào còn tâm trí để ý đến mỹ nhân nhi gì đó.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Kỵ binh Đông Hàn lần lượt tháo cung nỏ xuống, bọn họ người đông thế mạnh, hoàn toàn không cần phải xông lên liều mạng với hai người Ninh Quốc kia, trước đó không dùng cung tên dẫn đến chết mấy người chẳng phải đều là do Hàn Thượng Huân háo sắc sao.

Mắt thấy mấy tên lính Đông Hàn đã kéo căng cung tên, đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu đen bay thẳng tới từ bên cạnh.

Khí thúc vừa kéo Cao Thanh Trừng ra sau lưng mình vừa mở to mắt nhìn chằm chằm vào cây chĩa sắt bay qua trước mặt mình.

Nĩa sắt đánh rụng hết toàn cung tên của một hàng tiễn thủ, thiếu niên kia như chim ưng bay vút tới.

"Chiến binh Đại Ninh đến rồi!"

Diệp Vô Khả dùng tiếng người Đông Hàn hét lớn một tiếng, trong khí Đại Khuê Nhị Khuê ở phía sau hắn vung chĩa săn lên, khí thế hung hăng.

Người Đông Hàn cũng không hiểu vì sao viện binh người Ninh lại đến, hơn nữa còn cố tình dùng tiếng của bọn họ hét lên một tiếng.

Nhưng một tiếng này thật sự đã khiến cho tất cả đám người Đông Hàn, bao gồm cả Hàn Thượng Huân giật mình, Hàn Thượng Huân theo bản năng nhìn về phía xa, chỉ thấy sóng tuyết cuộn trào, không biết có bao nhiêu nhân mã đang giết tới.

Diệp Vô Khả bay người lên đá một kỵ binh Đông Hàn xuống ngựa, hắn trực tiếp cưỡi lên chiến mã cố gắng truy kích.

Người này lần đầu tiên cưỡi ngựa hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, nhưng chỉ trong chốc lát sau đã có thể thúc ngựa lao ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khí thúc không khỏi nhớ lại Diệp Phù Dao- Người trước kia chưa từng thấy liên nỏ, nhưng vừa mới cầm lên đã có thể bắn tỉa và giết người một cách chuẩn xác.

Hai huynh đệ này càng ngày càng khiến người ta tò mò.

Diệp Vô Khả cưỡi ngựa đuổi theo, Đại Khuê Nhị Khuê cũng sải bước theo đuổi, ba người này không hề giống như đang giả vờ phô trương thanh thế chút nào, cứ thế cắn chặt phía sau mấy trăm kỵ binh Đông Hàn.

"Giết!"

Diệp Vô Khả lớn tiếng hô, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn.

Khí thúc nhập ngũ đã nhiều năm, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng ba người dựa vào hư trương thanh thế dọa lui địch, còn dám đuổi theo không tha như vậy.

Diệp Vô Khả sờ soạng bên cạnh, một bên cầu yên ngựa có treo kỵ cung và ống tên, hắn tiện tay cầm lấy một mũi tên lắp vào, dùng sức kéo, vì dùng lực quá mạnh, một tiếng bốp vang lên, cung bị kéo đứt.

Hắn lại tiện tay ném kỵ cung đi, lấy ra một mũi tên lông vũ, hơi nhắm một chút rồi ném về phía trước, cách làm này rõ ràng là gà mờ trong đám gà mờ rồi.

Nhưng Hàn Thượng Huân đang kinh hoàng mất vía vừa quay đầu lại thì thấy tên tiểu tướng Ninh Quốc kia đã kéo đứt kỵ cung, chỉ cần một ánh mắt hắn ta đã xác định mình không phải là đối thủ của tên kia.