THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 20. Thiêu niên tâm huyết (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Đổi tên!"

Lục Ngô bắn hết hộp tên lần thứ hai rồi ngồi xổm xuống, nhưng đúng vào lúc này, hắn ta cảm giác sắc trời đã tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một kỵ binh Đông Hàn đã phi ngựa lướt qua.

Không chút do dự, Lục Ngô rút đao đâm thẳng lên trên, chiến mã bị xẻ bụng kêu gào thảm thiết rồi ngã xuống, trước khi kỵ binh Đông Hàn kia kịp đứng dậy, Lục Ngô đã nhào tới, cắt cổ hắn ta.

Hắn ta nhặt liên nỏ lên vừa định bắn thì lại có một kỵ binh trực tiếp điều khiển ngựa đâm sầm về phía hắn ta.

Lục Ngô lộn nhào ra ngoài, quay người lại bắn một mũi tên xuyên qua gáy kỵ binh kia.

Hắn ta chưa kịp bắn thêm một mũi tên nữa thì một kỵ binh Đông Hàn đã thúc ngựa hung hăng đánh vào trên người hắn ta.

Sau khi lăn lộn mấy vòng, Lục Ngô mới miễn cưỡng đứng dậy được, lồng ngực đau nhói đồng thời trong đầu cũng vang lên tiếng ong ong.

Kỵ binh kia quay đầu chiến mã lại lần thứ hai xông về phía hắn ta, Lục Ngô chờ đến khi chiến mã tới gần mới đột ngột tránh sang một bên, đồng thời vung đao chém đứt chân ngựa, trong khoảnh khắc ngựa ngã nhào xuống, Lục Ngô cũng nhào tới một đao đâm chết kẻ địch.

"Có biết lão tử là ai không! Lục Ngô! Lão tử đây vừa sinh ra đã có tước vị, lão tử là người mà Hoàng đế Bệ Hạ Đại Ninh nhìn lớn lên đấy!"

Như đang trút bỏ điều gì đó, Lục Ngô gào thét lên, sau đó một đao chặt đầu tên kỵ binh Đông Hàn đã chết kia.

Hắn ta cầm đầu người giắt vào thắt lưng, vừa mới quay người định tiếp tục chiến đấu thì một cây lang nha bổng nện mạnh vào lưng hắn ta, một đòn này, đánh bay Lục Ngô đi gần một trượng.

Lục Ngô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc gắng gượng đứng dậy không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

"Lão tử tên là Lục Ngô! Đến đây!"

Lục Ngô miệng đầy máu tươi đối mặt với tên kỵ binh cầm lang nha bổng kia, một lần nữa xông tới không hề tránh né, khi ngựa đến gần, hắn ta lập tức ôm chặt lấy cổ ngựa dùng sức mạnh xuống phía dưới.

Con chiến mã vậy mà lại bị hắn ta ôm ghì nhào về phía trước, sau khi lăn một vòng, Lục Ngô đứng dậy một đao chặt đầu tên kỵ binh kia xuống.

Năm mươi kỵ binh Đông Hàn xông lên đợt đầu tiên đã bị mười hai người bọn họ giết hết.

Giờ khắc này, Doãn Tuệ kiêu dũng thiện chiến cũng không thể không thừa nhận mình đã đánh giá thấp những người Ninh Quốc kia.

"Đáng được tôn trọng."

Doãn Tuệ đưa tay chỉ về phía trước: "Lý tướng quân, ngươi xông lên đi."

Tướng quân Lý Vãn Hạo dưới trướng hắn ta vẫy tay một cái, dẫn hai trăm kỵ binh thúc ngựa lao ra.

Sau khi cùng các huynh đệ đỡ nhau trở lại sườn núi, Lục Ngô thấy càng ngày càng có nhiều kỵ binh xông đến, hắn ta phát ra một tiếng gầm thét xé rách trời.

"Đến đây đi!"

Nhưng đúng vào lúc này, hắn ta bỗng nhiên nhìn thấy đám kỵ binh đang xông đến giữa đường lại đột nhiên giảm tốc độ, ngay sau đó phía bên đám người Đông Hàn bắt đầu thổi tù và, đội kỵ binh chủ động rút lui.

"Bọn chúng sợ rồi!"

Một chiến binh trẻ tuổi của Đại Ninh gầm lên, cười ha hả.

"Chúng ta đã dọa chúng sợ rồi!"

Một thanh niên khác cũng không kìm nén được vui sướng lớn tiếng hét lên, trong khi Lục Ngô lại hưng phấn đến mức hai mắt cũng trở nên đỏ rực.

"Đến đây!"

Hắn ta hét lên từng tiếng từng tiếng.

Cho đến tận lúc này, bọn họ vẫn không để ý rằng, trên cánh đồng tuyết phía sau lưng bọn họ nổi lên một tầng sóng trắng, trong gió tuyết cuộn trào, từng lá cờ đỏ thoắt ẩn thoắt hiện.

Ánh mắt Doãn Tuệ đang ngồi trên lưng ngựa trở nên nghi hoặc, hắn ta giơ ống nhòm lên quan sát cẩn thận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể phán đoán được rốt cuộc có bao nhiêu nhân mã đang đến gần, hắn ta là đại tướng quân, bên cạnh chỉ có hơn hai trăm kỵ binh này nên hắn ta lựa chọn tạm thời rút lui.

Hắn ta nhạy bén nghi ngờ quân viện binh Ninh Quốc thoạt nhìn khí thế hung hăng kia là giả, nhưng hắn ta không dám đánh cược một ván này.

Ở một nơi xa hơn một chút, Diệp Vô Khả thấy kỵ binh Đông Hàn rút lui, thật sự có chút không thể kìm nén được, tay vẫn còn run rẩy nhẹ nhưng rất nhanh.

"Tiếp tục tiến lên phía trước, đừng chạy, cứ nhân lúc gió tuyết tiến lên phía trước, đừng dùng tiếng Bột Hải la lên, cứ tiến lên phía trước!"

Diệp Vô Khả hô xong lập tức chuyển sự chú ý sang hướng khác, bên đó còn có một đội kỵ binh Đông Hàn dường như đang đuổi theo gì đó.

Chỉ một lát sau, Diệp Vô Khả đưa tay cầm một chiếc chĩa săn, lao nhanh về phía đó, Đại Khuê và Nhị Khuê thấy hắn động cũng đi theo.

Ở nơi hoang vu trống trải này, ba trăm kỵ binh đuổi theo hai người thì không thể nào đuổi không kịp, người bị đuổi mạnh hay yếu cũng chỉ có sự khác biệt là bị đuổi kịp nhanh hay chậm mà thôi.

Lúc này, Cao Thanh Trừng đã không để Khí thúc tiếp tục cõng mình, tốc độ của hai người đều rất nhanh, chỉ là thể lực của Cao Thanh Trừng rõ ràng kém hơn một chút.

Từ nhỏ sức khoẻ của nàng đã rất yếu ớt, mấy năm nay hoàn toàn dựa vào nghị lực gắng gượng luyện công, nhưng sở trường của nàng cũng tuyệt đối không phải là những việc khảo nghiệm sức chịu đựng như thế này.

Trong khi hai người đang chạy trốn, thấy kỵ binh đã sắp đuổi đến sau lưng, Cao Thanh Trừng quay người lại bắn ra mấy viên chuỳ tiêu, hình dạng như hạt táo, được làm bằng tinh cương, tốc độ cực nhanh.