Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Tuấn mã và người áo đen đột kích trong đêm, tựa như những nhân vật trong câu chuyện của các tiên sinh kể chuyện, đều là những vị khách không mời mà đến trong giang hồ.

Lúc này một con quạ phất cánh, đáp xuống mái nhà của một quán rượu phía trước họ. Nó cứ thế đứng bình tĩnh trên mái hiên, nhìn Trần Tích và Vân Dương vụt qua như tên bắn, không hề nhúc nhích, phảng phất như chính nó là con thú trang trí trên sống mái của tòa nhà này.

Lông vũ của con quạ dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, như thể được khoác lên một lớp sa bạc, yên tĩnh mà thần bí.

A, quạ đen?

Trần Tích quay đầu nhìn lại mái hiên kia, lại phát hiện con quạ đã phất cánh bay đi, không biết về phương nào.

Hắn chắc chắn mình đã từng gặp con quạ này ở sân sau của y quán, ánh mắt dò xét của nó, phảng phất như là sự xem xét đến từ một kẻ bề trên.

Lúc đó khi nhìn thấy con quạ này, Trần Tích đã từng cho rằng đó là một loại ảo giác do thần kinh căng thẳng cao độ, nhưng bây giờ lại một lần nữa nhìn thấy đối phương, Trần Tích không cần phải suy nghĩ nữa.

Sự thần bí của thế giới này vượt xa tưởng tượng của chính hắn.

Hắn suy tư một lát, rồi mở miệng hỏi Vân Dương: “Vân Dương đại nhân, Mật Điệp Ti các ngươi chắc hẳn là kiến thức rộng rãi, có từng thấy người có thể điều khiển động vật không?”

“Chưa từng thấy.” Vân Dương thuận miệng đáp.

“Vậy có người tu đạo không? Ta nghe các tiên sinh kể chuyện nói qua một số câu chuyện ma quỷ thần tiên, có thật không?” Trần Tích hỏi.

“Không có.” Trần Tích lâm vào trầm tư.

Hắn đã bước trên con đường tu hành, chắc chắn rằng thế giới này tuyệt đối còn có những người tu hành khác, nhưng vì sao lại chưa từng nghe nói qua?

Là nguyên nhân gì khiến những người tu hành kia ẩn mình trong chốn chợ búa triều chính?

Xoẹt một tiếng.

Vân Dương quay đầu nhìn lại, đã thấy Trần Tích xé xuống một vạt áo bào, rồi buộc lên mặt.

“Ngươi làm cái gì vậy? Làm việc cho Mật Điệp Ti ta quang minh chính đại, không cần giấu đầu hở đuôi.” Vân Dương khinh thường nói.

Trần Tích thuận miệng đáp: “Vân Dương đại nhân, ta bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, cẩn thận một chút thì không bao giờ sai. Hơn nữa, ngươi cũng phải bảo vệ tốt thân phận của ta, nếu không Lưu gia trả thù ta, sau này sẽ không còn ai có thể giúp ngươi kiếm được công lao nữa.”

Vân Dương suy nghĩ kỹ lại, đúng là như vậy: “Vậy ngươi che mặt cho kín vào... Ồ!”

Vân Dương bỗng nhiên giật mạnh dây cương, khiến con ngựa dừng lại trên con phố tối tăm.

Tầm mắt Trần Tích quét tới, đối diện họ đang có hơn mười người đứng chặn ngựa.

Đám người này mình khoác áo tơi, đầu đội nón rộng vành, sau lưng mỗi người còn đeo một thanh trường đao, sát khí đập vào mặt.

Người cầm đầu ngẩng đầu liếc nhìn Trần Tích.

Trần Tích thấy trong bóng tối dưới chiếc nón rộng vành, ánh mắt của người nam tử trung niên sắc như dao, cứa vào gò má người ta đau rát.

“Những người này là ai?” Trần Tích thấp giọng hỏi trên lưng ngựa.

“Người của Chủ Hình Ti.” Vân Dương một bên đáp lại, một bên nắm chặt dây cương cao giọng nói: “Lâm chỉ huy phong trần mệt mỏi, chắc là đã mang theo Ngư Long Vệ ngày đêm không nghỉ từ Kim Lăng chạy tới đây.”

Người nam tử trung niên kia bình tĩnh nói: “Ngươi và Kiểu Thỏ đã làm ra một cái sọt lớn như vậy, ta đến để áp giải hai người các ngươi về kinh thành, nghe theo sự xử lý của Nội tướng đại nhân.”

“Cái sọt?” Vân Dương cười lạnh nói: “Ta và Kiểu Thỏ đến Lạc Thành bắt mật thám Cảnh triều, làm sai ở đâu?”

Người nam tử trung niên nghiêm nghị nói: “Các ngươi đã bắt người của Lưu gia, lại không đưa ra được chứng cứ xác minh để định tội họ. Bây giờ tính mạng của Lưu gia lão thái gia đang ngàn cân treo sợi tóc, chuyện này không thể phủi sạch được.”

Vân Dương không chút hoang mang: “Ta và Kiểu Thỏ sớm đã tìm được chứng cứ, không lấy ra vì muốn thả dây dài câu cá lớn, không muốn đánh cỏ động rắn. Lâm Triều Thanh, ngươi vừa nghe được chút gió thổi cỏ lay đã muốn đến bắt chúng ta, cản trở việc truy bắt. Ngươi có phải là gián điệp mà Cảnh triều cài vào Chủ Hình Ti không?”

“Nói năng bậy bạ.” Lâm Triều Thanh chẳng thèm để ý: “Chủ Hình Ti của ta có trách nhiệm giám sát trăm quan, Mật Điệp Ti của ngươi vốn nằm trong phạm vi giám sát của ta. Ta khuyên ngươi đừng vùng vẫy vô ích, theo ta về kinh!”

Vân Dương ngưng giọng: “Lâm Triều Thanh, muốn bắt ta thì ít nhất cũng phải đợi Lưu lão thái gia chết rồi hãy nói.”

Lâm Triều Thanh vốn là người tính cách trầm mặc ít nói, đã không muốn nói thêm lời nhảm nhí: “Bắt lấy bọn chúng.”

Tiếng nói vừa dứt, mấy chục kỵ Ngư Long Vệ phía sau hắn liền thúc ngựa lao tới như chớp.

Móng sắt ngựa giẫm trên con đường đá xanh, phát ra âm thanh chấn động tâm hồn.

Lúc này bầu trời bị một đám mây đen che phủ, con phố dài đen như mực.

Gương mặt của đám Ngư Long Vệ bị che khuất dưới chiếc nón rộng vành, ánh mắt giấu trong bóng tối kinh người.

Khi họ sắp đến trước mặt Vân Dương, tất cả mọi người lại đồng loạt rút trường đao từ sau lưng ra!

Vân Dương trầm giọng nói với Trần Tích: “Ngồi vững!”

Dứt lời, hắn từ trên ngựa nhảy xuống, ngân châm trên đầu ngón tay như sấm sét đâm vào mông ngựa một cái. Con tuấn mã hí lên một tiếng kinh hãi, mang theo Trần Tích chạy như điên về một hướng khác!

Trần Tích không thạo thuật cưỡi ngựa, chỉ có thể đè thấp người ôm chặt lấy cổ ngựa. Hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Vân Dương một thân đồ đen không lùi mà tiến, sải bước nghênh đón mấy chục kỵ Ngư Long Vệ!

Ầm!

Khi Vân Dương và Ngư Long Vệ đầu tiên gặp nhau, Ngư Long Vệ vung đao chém xuống, nhưng đao còn chưa rơi xuống, Vân Dương đã cúi lưng vặn hông, một quyền đập vào đầu ngựa!

Một tiếng tuấn mã gào thét, con chiến mã to lớn như xe lại bị một quyền mảnh khảnh này làm cho rung chuyển, như một ngọn núi sụp đổ, ngã nhào trên con phố dài.

“Kháng lệnh bắt giữ, tội thêm một bậc!” Thân hình Lâm Triều Thanh bỗng nhiên phát lực, hắn một chân đạp lên yên ngựa, rút đao chém xuống giữa không trung.

Đao của Lâm Triều Thanh dài hơn và nặng hơn của những người khác!

Khi hắn đạp lên lưng ngựa phát lực, con tuấn mã hùng tráng cũng không chống đỡ nổi lực đạo này, đầu gối khuỵu xuống.

Một bên khác, Vân Dương thấy thế cũng phi thân vọt lên, hai người va chạm giữa không trung, cuốn lên một luồng khí lưu mãnh liệt, không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì thì hai người đã chạm một cái rồi tách ra.

Lâm Triều Thanh từ trên không rơi xuống, lại đứng vững trên lưng ngựa của chính mình. Nơi hai người va chạm trên con đường đá xanh, lưu lại một vết đao dài mấy mét!

Ngược lại ở bên kia, Vân Dương mượn lực va chạm nhảy lên mái hiên, động tác nhanh nhẹn như bóng ma đuổi kịp con ngựa đang chạy, rồi tung mình nhảy lên lưng ngựa trốn thoát.

Trên con phố dài, Lâm Triều Thanh cũng không vội đuổi theo, hắn ngồi lại trên ngựa, đè thấp chiếc nón rộng vành của mình, bình tĩnh hỏi: “Người ngồi sau ngựa hắn là ai?”

“Ti chức chưa từng thấy qua, chắc không phải người của Mật Điệp Ti.”

Giọng nói của Lâm Triều Thanh hùng hồn như tiếng kim loại va vào nhau: “Tra.”

...

...

Trần Tích lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Trước ngươi nói ngươi chưa từng thấy người tu hành...?”

Vân Dương vừa định trả lời, há miệng lại phun ra một ngụm máu, hắn dùng ống tay áo lau đi khóe miệng: “Chuyện của người tu hành sao có thể chiêu cáo thiên hạ? Ngươi tu cái gì, tu đến cảnh giới gì, đều là không thể nói cho người khác biết.”

“Vì sao?”

Vân Dương ý vị thâm trường nói: “Tu hành cầu trường sinh tuy mỹ hảo, nhưng đó chẳng qua là câu chuyện trong thoại bản. Trên con đường này, chỉ có sinh và tử. Ta thấy tiểu tử ngươi có tiền đồ, sau này nói không chừng thật sự sẽ được đại nhân vật nào đó đề bạt. Nhưng phải nhớ kỹ, nếu ngươi thật sự bước lên con đường này, tuyệt đối không được nói cho người khác biết ngươi tu chính là cái gì.”

Trong lòng Trần Tích run lên, lời nói này của Vân Dương ẩn chứa một lời cảnh báo sâu sắc, chắc hẳn là kinh nghiệm cuộc đời mà đối phương đã đúc kết được sau khi trải qua một số chuyện.

Đang lúc suy tư, Vân Dương lại ho ra một ngụm máu nữa: “Tiểu tử, đêm nay nếu ngươi không tìm được chứng cứ định tội đám tôn tử Lưu gia, chúng ta e là phải chết cùng nhau.”

Trần Tích nói: “Hóa ra ngươi sở dĩ nói đêm nay nhất định phải tra ra chứng cứ, là vì lo lắng bị Chủ Hình Ti vấn trách. Ta còn tưởng Mật Điệp Ti các ngươi mới là lợi hại nhất.”

“Bớt nói lời châm chọc đi, Chủ Hình Ti chưởng quản nghi trượng trực giá trước ngự tiền, đám võ phu này dĩ nhiên lợi hại.” Vân Dương lạnh giọng nói: “Chỉ có điều, mọi người đều làm việc dưới trướng Nội tướng, Mật Điệp Ti chúng ta ngày ngày liều mạng chém giết với Quân Tình Ti, còn bọn hắn thì ngày ngày tra xét người nhà mình, có gì tài ba.”

Hai người đã đến trước cửa Chu phủ.

Vân Dương nhảy xuống ngựa trước, dùng sức đẩy cánh cửa sơn đỏ ra. Tiếng kẽo kẹt vang lên trong màn đêm, nghe rợn người.

Chu phủ đã được dọn dẹp qua, bàn được dựng thẳng, ghế được dựng dậy, phảng phất như nơi này chưa từng chết qua hơn mười người.

Vân Dương đứng trong sân quay đầu nhìn về phía Trần Tích, ngưng giọng: “Thời gian không nhiều, ta đặt cược vào ngươi, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng. Nói đi, lúc trước ngươi đã phát hiện ra điều gì trong Chu phủ?”

Trần Tích đi thẳng về phía chính đường của Chu phủ: “Sách của Chu Thành Nghĩa đều đã được thu dọn đến đâu?”

“Một quyển cũng không thiếu, toàn bộ đều ở đây.”

Trần Tích đứng trước kệ sách, nhanh chóng lấy từng quyển sách xuống lật xem.

Vân Dương thấy hắn chuyên chú, liền đi ra khỏi chính đường, đến một nơi không người móc ra một người rối da. Hắn cắn mở ngón trỏ của mình, dùng máu tươi điểm mắt cho nó.

Người rối da sống lại, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, loạng choạng nhảy lên tường viện, chạy về phía đông.

Vân Dương trở lại chính đường, đã thấy Trần Tích cuối cùng cũng lấy ra hai quyển sách: “Manh mối hẳn là ở trong hai quyển sách này.”

Vân Dương nhận lấy sách lật xem, lại phát hiện nội dung hai quyển sách giống hệt nhau: “Hai quyển đều là thiên thứ tám Vi Chính Đệ Nhị Thiên trong Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú. Một trong hai quyển chắc là do chính Chu Thành Nghĩa chép lại, ta đã từng thấy chữ viết của hắn.”

Thời đại này, phương thức lưu thông sách vở thường là mua bán, mượn đọc, sao chép, và cả cướp bóc, trộm cắp.

Sách in khắc bản bị các thế gia lũng đoạn, giá cả đắt đỏ, cho nên mượn đọc và sao chép là một hành vi vô cùng phổ biến.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này, Chu Thành Nghĩa không thiếu tiền.

Trần Tích chỉ vào mấy trăm quyển sách trên tường nói: “Chu Thành Nghĩa thân là một Huyện thừa, bề ngoài có vẻ thanh liêm, nhưng hắn lại lén lút nuôi dưỡng nữ nhân ở ngoại trạch, ngay cả người hầu cũng có hơn mười người. Sao lại phải tự mình sao chép sách chứ? Ta đoán, mỗi lần Chu Thành Nghĩa mượn sách, trả sách, chính là phương thức truyền tin của hắn. Quyển sách này vừa mới chép xong, còn chưa kịp trả lại, bên trong hẳn là có bí mật mà hắn muốn truyền ra ngoài.”

Vân Dương thần sắc cổ quái nhìn về phía Trần Tích: “Lần trước ngươi xem xét đầu tiên chính là những cuốn sách này, lúc đó ngươi đã phát hiện ra manh mối này, vì sao không tại chỗ mở miệng bảo mệnh, mà lại tiếp tục tìm kiếm manh mối khác?”

Trần Tích nói: “Tin tức có thể bảo mệnh nhiều thêm một chút thì không bao giờ sai. Hơn nữa chỉ có một khắc thời gian, ta tuy biết nó có vấn đề, nhưng không dám chắc mình có thể giải mã được mật mã của Quân Tình Ti trong vòng một khắc hay không.”

Đêm hôm đó, tuy Trần Tích sợ hãi nhưng chưa bao giờ hoảng loạn. Lá bài tẩy của hắn tựa như mảnh sứ vỡ mà hắn luôn nắm chặt trong tay, chưa bao giờ buông lỏng.

Vân Dương mệt mỏi ngồi trên ghế: “Vậy bây giờ ngươi có chắc chắn không?”

“Còn hai canh giờ, chắc là được.” Trần Tích chắc nịch nói.

Lời còn chưa nói hết, bên ngoài Chu phủ đã vang lên tiếng vó ngựa. Hai người ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Kiểu Thỏ đang mang theo hơn mười tên gián điệp bí mật tung người xuống ngựa.

Nàng đưa dây cương cho một tên gián điệp bí mật, rồi bước nhanh vào trong phủ: “Đóng cửa! Ta trên đường trở về phát hiện người của Lưu gia đang giơ đuốc cầm gậy chạy tới đây, nhân số rất đông!”

Vân Dương kinh ngạc: “Bọn hắn muốn làm gì?”

Kiểu Thỏ trầm giọng nói: “Lưu lão thái gia chết rồi.”

Vân Dương kinh hãi nhìn về phía Kiểu Thỏ: “Lưu gia lão thái gia chết rồi? Trần Tích, không phải sư phụ ngươi đã đi rồi sao, y thuật của lão không được!”

Trong phòng, Kiểu Thỏ ngưng trọng nói: “Chết cách đây một canh giờ, người của Lưu gia lúc này đang quần tình xúc động.”

“Mẹ kiếp.” Vân Dương hai tay xoa mặt: “Chúng ta cũng quá xui xẻo đi. Rõ ràng là do chính lão thân thể không được, sao có thể đổ lỗi cho chúng ta được. Cái nồi phân này sao lại úp lên đầu ta chứ?”

Kiểu Thỏ nói: “Hai tên gián điệp bí mật dưới trướng ta không biết tung tích, có lẽ đã bị bọn họ giết trong lúc hỗn loạn. Trong đám người này có ẩn giấu hành quan do Lưu gia nuôi dưỡng.”

Vừa dứt lời, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng bước chân dồn dập.

Người của Lưu gia đến rất nhanh, rất gấp!

Có người cao giọng la hét: “Bọn hắn không có bằng chứng đã bắt tôn tử cử nhân trẻ tuổi của Lưu gia ta vào chiếu ngục hại chết, làm tức đến lão thái gia một mệnh quy thiên. Hôm nay nhất định phải cho chúng ta một lời công đạo!”

“Đúng, nhất định phải cho chúng ta một lời công đạo!”

Giữa tiếng người huyên náo, giữa những ngọn đuốc chập chờn bất an, Vân Dương thần sắc quỷ dị nhìn về phía Trần Tích: “Bây giờ, e là ngươi chỉ có một khắc thời gian.”