Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Phố An Tây yên tĩnh.

Ánh trăng rắc trên con đường đá xanh tựa như một dòng suối đang chảy, yên tĩnh mà trong veo.

Trần Tích đứng im lặng sau cánh cửa, Vân Dương ở bên ngoài cũng không thúc giục. Hai người cách nhau một cánh cửa, cứ thế đứng an tĩnh.

Trần Tích trầm tư hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, két một tiếng, chậm rãi kéo cửa ra: “Vân Dương đại nhân, có chuyện gì?”

Ngoài cửa, Vân Dương một thân đồ đen, y phục trên người vừa vặn như thể vừa được ủi qua, tóc tai gọn gàng dùng trâm cài búi trên đỉnh đầu, tựa như vị công tử trẻ tuổi thường xuất hiện trong hí kịch.

Hai người đứng cách ngưỡng cửa cao của y quán Thái Bình, Vân Dương cười hỏi: “Không mời ta vào ngồi một chút sao?”

Trần Tích lắc đầu: “Trong y quán không có chỗ uống trà, hay là chúng ta cứ đứng ở cửa nói chuyện đi.”

“A?” Vân Dương có chút hứng thú đánh giá Trần Tích: “Ngươi không biết ta là người của Mật Điệp Ti sao? Chẳng lẽ Diêu thái y không nói cho ngươi biết sao?”

“Có nói.” Vân Dương thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi có biết không, lúc Mật Điệp Ti ta nói muốn vào nhà người khác ngồi một chút, chưa từng có ai dám từ chối. Ngươi không sợ ta sao?”

Dứt lời, hắn một bước bước qua ngưỡng cửa, không coi ai ra gì mà đi lướt qua bên cạnh Trần Tích, tiến vào trong y quán.

“Sợ.” Trần Tích quay người, thành khẩn thừa nhận: “Nhưng ta nói đứng ở cửa nói chuyện, là vì ta biết ngươi rất gấp, không muốn làm lãng phí thời gian của ngươi.”

“Ồ?” Vân Dương hai tay chắp sau lưng, vừa quan sát y quán, vừa tò mò hỏi: “Ta vì sao lại gấp gáp?”

Trần Tích đứng ở cửa nhìn về phía bóng lưng của Vân Dương: “Các ngươi đã bắt người của Lưu gia, dẫn đến Lưu gia lão thái gia tức đến hấp hối, ngày giờ không còn nhiều. Vị Các lão, Lại Bộ Thượng thư đương triều của Lưu gia đang trên đường gấp rút về Lạc Thành. Các ngươi nhất định đang rất gấp.”

Vân Dương bật cười: “Chỉ bằng một tin tức Diêu thái y được Lưu gia mời đi chẩn bệnh mà ngươi đã dám chắc chắn tình cảnh hiện tại của ta? Lần này ta đến là phụng ý chỉ của Nội tướng đại nhân, dù cho là Lưu gia thì đã sao. Hiện tại ta hoài nghi ngươi là mật thám của Cảnh triều, theo ta về đại lao một chuyến đi.”

Trần Tích tựa vào khung cửa: “Vân Dương đại nhân, ngươi và ta không bằng cứ thẳng thắn với nhau đi. Nếu ngươi thật sự đến để bắt ta vào đại lao, hà tất phải đích thân đến, chỉ cần phái hai người tới là được.”

Vân Dương quay người nhìn chằm chằm Trần Tích, quan sát biểu cảm kiên định của hắn: “Nếu ngươi đã thông minh như vậy, vậy hẳn là cũng biết đêm nay Diêu thái y không có ở đây, ta muốn giết ngươi thậm chí không cần tìm lý do. Ngươi sao dám ngả bài với ta?”

Trần Tích sở dĩ ngả bài... chính như lời Vân Dương đã nói với Chu Thành Nghĩa: Khi ngươi trông thấy người của Mật Điệp Ti, đã không còn lựa chọn nào khác.

Hoặc là hợp tác, hoặc là chết.

Chẳng qua là hắn còn có ý đồ khác.

Vân Dương thấy Trần Tích không nói lời nào, liền chậm rãi nói: “Nếu ngươi là người thông minh, vậy ngươi thử đoán xem ta đến đây vì sao. Nếu đoán đúng, chứng tỏ ngươi vẫn còn giá trị.”

Trần Tích nói: “Người người đều nói Mật Điệp Ti có thể tiền trảm hậu tấu, là hoàng quyền đặc cách. Nhưng quyền lực này cũng có một tiền đề, đó chính là các người phải trảm đúng người.”

Vân Dương nhíu mày: “Nói tiếp đi.”

Trần Tích cau mày phân tích: “Chuyện có thể khiến Vân Dương đại nhân đêm hôm khuya khoắt chạy tới tìm ta không nhiều, đơn giản là các ngươi sau khi bắt người lại không tìm được chứng cứ để định tội họ. Bây giờ tính mệnh của Lưu gia lão thái gia đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu các người không tìm được chứng cứ để chứng minh việc bắt người của mình là chính xác, e rằng sẽ bị Nội tướng đại nhân đẩy ra làm dê thế tội.”

“Rất tốt!” Vân Dương vỗ tay, nói thẳng: “Kiểu Thỏ đã dựa theo manh mối ngươi cho mà lục soát hai mươi hai cửa hàng giấy tuyên trong Lạc thành, cuối cùng tìm được hai nhà có loại giấy giống hệt trong phủ của Chu Thành Nghĩa, sau lưng cũng đều là sản nghiệp của Lưu gia.

Thế nhưng, chúng ta không thể tìm thấy chứng cứ nào khác trong các cửa hàng giấy đó.”

Trần Tích nhanh chóng hỏi: “Đã dùng giấm lau qua tất cả giấy tuyên chưa?”

“Có, nhưng không hề xuất hiện bất kỳ chữ viết nào.”

Trần Tích nghi hoặc: “Nếu không có chứng cứ, vì sao các ngươi dám trực tiếp bắt người?”

Vân Dương phất tay áo, cười lạnh: “Mật Điệp Ti ta bắt mật thám Cảnh triều luôn là thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Bỏ sót một tên mật thám, tiền tuyến có thể sẽ chết một trăm binh sĩ, thậm chí còn nhiều hơn. Ba năm trước, lương thảo do Đại Vận Hà vận chuyển ra phương bắc, cũng chỉ vì trong quân đội phụ trách áp tải có một tên mật thám mà đã bị lửa đốt mất hai ngàn bốn trăm thạch lương thực, đủ cho một ngàn binh sĩ tiền tuyến ăn trong một tháng. Ngươi nói hậu quả này có nghiêm trọng không?”

“Nhưng các người không ngờ tới Lưu lão thái gia sẽ bị tức chết, nếu không có lão ta, mấy tên tôm tử kia bắt thì cũng đã bắt rồi, đúng không?”

Trên mặt Vân Dương lần đầu tiên xuất hiện vẻ bất đắc dĩ: “Ai mà ngờ được lão già đó mạng mỏng như giấy? Bây giờ Kiểu Thỏ còn đang cù cưa với Lưu gia, chúng ta phải đi tìm kiếm chứng cứ.”

Trần Tích hỏi: “Khi nào xuất phát?”

Vân Dương đi đầu, bước qua ngưỡng cửa ra ngoài: “Bây giờ!”

“Chờ một chút.”

“Hửm?”

Trần Tích không nhúc nhích, chỉ nghiêm túc hỏi: “Ta có chỗ tốt gì?”

...

...

Vân Dương đứng lại, quay người.

Hắn đứng dưới ánh trăng trên con phố An Tây, cười như không cười nhìn Trần Tích trong y quán: “Ngươi dám mặc cả với ta?”

Trần Tích không hề vì quyền thế của đối phương mà nao núng, chỉ thành khẩn nói: “Vân Dương đại nhân, ngươi và Kiểu Thỏ bây giờ đang thân hãm khốn cục, chuyện này vốn không liên quan gì đến ta. Nhưng ta ra tay giúp đỡ, lẽ ra nên có chút thù lao. Ngươi cứ coi ta như một phu khuân vác trên bến tàu, nhận tiền làm việc là được.”

Vân Dương cười, hắn tiến lên mấy bước, phất tay đâm một cây ngân châm vào ngực Trần Tích. Cây ngân châm mảnh như lông trâu, dưới ánh trăng phải cẩn thận phân biệt mới có thể thấy rõ.

Trong chốc lát, gân xanh trên cổ Trần Tích nổi lên, ngực truyền đến cảm giác đau đớn khó nhịn, gần như đau đến ngất đi.

Giọng Vân Dương lạnh dần: “Mật Điệp Ti ta trước nay không bao giờ mặc cả với ai.”

Trần Tích vịn vào khung cửa y quán, thở dốc nói: “Cũng nên có ngoại lệ.”

Vân Dương hỏi lại: “Dựa vào đâu, ngươi cho rằng chuyện này không có ngươi thì không được sao?”

Trần Tích bỗng nhiên vịn khung cửa đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Vân Dương:

“Đúng, không có ta thì không được.”

Thế giới yên tĩnh.

Phảng phất như có một luồng khí áp khổng lồ giáng xuống con phố An Tây, ép chặt mọi âm thanh nơi đây.

Trần Tích tiếp tục nói: “Nếu không phải là không có ta thì không được, Vân Dương đại nhân cũng sẽ không vào thời điểm đầu sóng ngọn gió này, đến tìm một tên tiểu bối vô danh như ta.”

Trong Mật Điệp Ti có cao thủ bắt mật thám không? Chắc chắn có.

Nhưng Vân Dương cũng từng nói họ bị tạm thời điều đến Lạc Thành, hơn nữa với tác phong của Vân Dương và Kiểu Thỏ, họ không hề giống những người chuyên bắt mật thám, mà càng giống... sát thủ hơn.

Ngày bắt được Chu Thành Nghĩa, cả Vân Dương và Kiểu Thỏ đều không thể hiện ra năng lực hoạt động gián điệp, ngược lại thủ đoạn giết người lại vô cùng kín đáo và quyết tuyệt.

Bây giờ, hai người bị tạm thời ủy thác trọng trách, lại đưa ra một cái sọt lớn.

Họ cần một người giúp dọn dẹp hậu quả... cần một người thông minh.

Đôi mắt Vân Dương híp lại: “Coi như lần này ta cần ngươi trợ giúp, ngươi không sợ sau này ta tìm ngươi gây phiền phức sao? Ta đề nghị ngươi nói với ta mỗi một câu đều phải cẩn thận cân nhắc, nếu không lại là hậu quả mà ngươi không gánh nổi đâu.”

Trần Tích nói: “Vân Dương đại nhân chắc hẳn sau này còn phải đối phó với rất nhiều mật thám. Có mật thám ở đâu thì có công lao ở đó. Ta giúp ngươi kiếm được công lao, sao ngươi lại tìm ta gây phiền phức chứ?”

“A.” mắt Vân Dương sáng lên.

Trong số những lời Trần Tích đã nói, chỉ có câu này là thật sự hấp dẫn được hắn!

“Ngươi cho rằng ngươi có thể giúp ta kiếm được công lao?” Vân Dương hỏi lại.

Trần Tích nói: “Phèn chua trong phủ của Chu Thành Nghĩa chính là ta tìm ra.”

“Công lao đó không lớn.” Vân Dương lắc đầu.

Trần Tích cũng lắc đầu: “Không, công lao mà ta nói không phải Chu Thành Nghĩa, mà là ta... không, là Vân Dương đại nhân ngươi đã phá giải được phương thức viết mật thư của Quân Tình Ti Cảnh triều. Mật Điệp Ti trước đây khi bắt mật thám, lục soát nhà cửa đã bỏ sót phương thức tra xét mật thư này, cũng chính là đã bỏ sót rất nhiều tin tức. Bây giờ dùng phương pháp này tra lại một lần nữa, nói không chừng sẽ có được niềm vui bất ngờ trong nhà của bọn họ.”

Trong mắt Vân Dương hào quang ngày càng nhiều: “Đúng vậy! Lần này có thể để Nội tướng biết, ta và Kiểu Thỏ...”

Hắn liếc nhìn Trần Tích, tiếng nói hơi ngừng lại.

Vân Dương cân nhắc một lát: “Ngươi muốn chỗ tốt gì?”

Trần Tích nói: “Quyền lực, ta muốn chức quan của Mật Điệp Ti.”

Vân Dương tức giận nói: “Ngươi tưởng ta là Nội tướng chắc, Mật Điệp Ti là nha môn có quyền lực nhất dưới trướng Ti Lễ Giám, lại làm những chuyện bí mật nhất. Muốn vào được nhất định phải do Chủ Hình Ti thẩm tra ba đời rồi báo cho Nội tướng, những người khác không làm chủ được!”

Trần Tích nói: “Vậy thì phải cần tiền.”

Hắn vốn cũng không định thật sự muốn quyền lực, nhưng khi một người muốn thứ gì đó thì không thể sớm bộc lộ ý đồ của mình, cứ hét giá trên trời trước đã.

Vân Dương thấy Trần Tích không muốn chức quan, liền nhẹ nhàng thở phào: “Ngươi muốn bao nhiêu tiền?”

“Hai ngàn lạng bạc trắng.”

“Cái gì?”

Trần Tích hỏi: “Không thể cho sao?”

Vân Dương gãi đầu: “Ngươi có biết không, bổng lộc một năm của ta mới có ba mươi sáu lạng bạc trắng, vậy mà ngươi mở miệng đã đòi hai ngàn lạng? Ngươi mà còn vô lý như vậy nữa, xem ta có đâm chết ngươi không!”

“Mật Điệp Ti chẳng lẽ chỉ dựa vào bổng lộc mà sống sao?” Trần Tích không tin.

Vân Dương suy nghĩ một lát, thu lại tâm tính bị công lao ảnh hưởng của mình, không thể nghi ngờ nói: “Mỗi lần giúp ta giành được công lao, sẽ cho ngươi năm mươi lạng bạc.”

“Vân Dương đại nhân là một nhân vật lớn như vậy, ra tay chỉ có năm mươi lạng thôi sao?”

“Chỉ có năm mươi lạng? Năm mươi lạng đủ để ngươi ra phường thị phía tây mua hai mươi tỳ nữ đấy! Hôm nay thời gian cấp bách, không biết bên phía Kiểu Thỏ còn có thể kéo dài bao lâu. Nếu ngươi còn kéo dài thêm nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi. Hỏi ngươi lần cuối cùng, năm mươi lạng, muốn hay không?”

“Muốn!”

Vân Dương xoay người rời đi: “Cách trời sáng còn ba canh giờ, ngươi cũng chỉ có ba canh giờ.”

“Vân Dương đại nhân bây giờ định đi đâu tìm chứng cứ?”

“Dẫn ngươi đến cửa hàng giấy tuyên, có lẽ ngươi có thể tìm được gì đó ở đó!”

Trần Tích lắc đầu từ chối: “Không đi cửa hàng giấy tuyên, chúng ta đến phủ của Chu Thành Nghĩa.”

Vân Dương nhíu mày: “Lần trước ngươi không phải đã tìm ra phèn chua rồi sao? Ở đó còn có gì nữa.”

Trần Tích im lặng không nói.

Vân Dương trong nháy mắt phản ứng lại: “Chờ một chút, lần trước ở trong phủ của Chu Thành Nghĩa, ngươi nhất định đã phát hiện ra manh mối khác, nhưng ngươi đã giấu không nói cho ta và Kiểu Thỏ biết!”

“Ta cũng vì tự vệ mà chừa lại chút át chủ bài thôi, xin Vân Dương đại nhân thứ lỗi.” Trần Tích từ trước đến nay chưa bao giờ là một người chịu bó tay chịu trói.

Lúc giết người, dù cho trên lưng cắm dao, cũng phải sống sờ sờ cắn đứt một miếng thịt trên cổ kẻ thù.

“Hít!” Vân Dương hít sâu một hơi: “Sao ta càng ngày càng cảm thấy ngươi giống mật thám của Cảnh triều thế nhỉ?”

“Mật thám của Cảnh triều có giúp đại nhân ngươi bắt mật thám không?” Vân Dương đặt hai ngón tay lên đầu lưỡi, huýt một tiếng sáo trong trẻo.

Từ góc phố An Tây, một con tuấn mã lao ra.

Y tung mình lên ngựa, rồi kéo Trần Tích lên ngồi sau lưng mình: “Ngồi vững!”

Móng ngựa bọc vải bố gõ trên con đường đá xanh phát ra tiếng vang trầm đục, bay nhanh lao vào màn sương sớm.

Không ai chú ý tới, trên mái hiên của căn nhà sát đường, một con mèo đen nhỏ bé thủy chung ẩn mình trong bóng tối.

Khi họ rời đi, con mèo nhẹ nhàng nhảy vọt trên mái ngói xám, đuổi theo.