Thanh Sơn (Dịch)

Chương 11. Tiểu Hắc Miêu

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

“Tĩnh phi sảy thai, chính là do một kế hoạch đầu độc mãn tính.”

Thanh âm của Trần Tích tựa như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, khuấy động nên vô số gợn sóng.

Ngay cả làn khói xám từ lư hương bằng đồng trên bàn trà, vốn đang lượn lờ bay thẳng lên nóc nhà, lúc này cũng lập tức rối loạn thành một cụm.

Xuân Dung ma ma tiến lên một bước: “Ngươi chắc chắn sao? Phu nhân nhà ta sảy thai đúng là do có người đầu độc? Nói, là ai đầu độc!”

Sau tấm bình phong có tiếng đệm giường bị xô dịch, Tĩnh phi dường như đang chống người ngồi dậy.

Bốn vị nữ tỳ khỏe mạnh bên cạnh Trần Tích cũng bất giác buông lỏng tay, không còn cứng rắn lôi kéo hắn nữa.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Thế nhưng Tĩnh phi rốt cuộc có phải bị trúng độc hay không? Trần Tích cũng không chắc chắn.

Chẳng qua là trong cái tử cục này, nếu không nói ra lời kinh người, hắn sẽ phải chết tại Tĩnh Vương phủ.

Sau bình phong, Tĩnh phi nghi hoặc hỏi: “Ngươi chắc chắn ta là bị người đầu độc?”

Trần Tích không trả lời, hắn chỉ chậm rãi chỉnh lại y phục xộc xệch của mình, bình tĩnh hỏi: “Trong Vãn Tinh uyển này, ngoài Tĩnh phi phu nhân ra, có còn ai khác cảm thấy trong người khó chịu không?”

Xuân Dung ma ma lắc đầu: “Không có. Trong vương phủ, dù là nha hoàn thì sinh hoạt thường ngày đều có ghi chép. Nếu có người trong mình không khỏe thì tuyệt đối không thể tiến vào Vãn Tinh Uyển, để tránh truyền bệnh khí cho thai nhi.”

Trần Tích suy nghĩ một lát, đoạn quay đầu nhìn về phía bình phong: “Phu nhân, ta có thể tìm kiếm manh mối trong phòng của người được không?”

“Càn rỡ.” Hỉ Đường ma ma bên cạnh Vân Phi giận dữ nói: “Ngươi là một nam nhân ngoại trạch, sao có thể lục lọi trong phòng của Tĩnh phi? Còn ra thể thống gì nữa...”

Tĩnh phi mở miệng ngắt lời: “Muốn tìm thì cứ tìm đi. Nếu thật sự có thể tìm ra hung thủ đã hại chết hài tử của ta, thì lục soát chút đồ đạc có là gì? Xuân Hoa, mời vị tiểu đại phu của y quán này ra ngoài trước đã. Xuân Dung, ngươi thu dọn y phục giúp ta, trang điểm lại cho ta rồi hãy mời hắn vào xem xét.”

Đây là sự tinh tế của bậc quý nhân, cũng là để tranh thủ một chút thời gian cho Trần Tích suy nghĩ manh mối.

Xuân Hoa dẫn Trần Tích xuống lầu.

Nàng lo lắng hạ thấp giọng hỏi: “Thật sự có người đầu độc sao?”

Dưới màn đêm, Trần Tích đứng bên hồ cá của Vãn Tinh uyển, nhìn những con cá chép ẩn hiện trong làn nước u tối, nhưng không trả lời câu hỏi, chỉ trầm tư.

Một lúc lâu sau, Xuân Dung ma ma một lần nữa gọi hắn lên lầu.

Lúc này, Tĩnh phi đã khoác một chiếc áo choàng màu đỏ ngồi trên ghế, nàng tuổi chừng ba mươi ba, ba mươi tư, tóc không búi, chỉ dùng một sợi dây buộc lại sau lưng.

Sắc mặt nàng trắng bệch nhìn chăm chú Trần Tích: “Ta vừa mới nghĩ đến chuyện ngươi nói bị đầu độc trong thời gian dài, có phải là hương liệu đã bị người ta động tay chân không...”

“Sẽ không.” Trần Tích lắc đầu: “Hương liệu bay khắp bốn phía, nếu động tay chân trong đó, vậy thì Xuân Dung ma ma hẳn cũng phải thấy trong người khó chịu mới đúng. Cho nên, kẻ hạ độc nhất định đã lợi dụng những vật phẩm mà chỉ một mình phu nhân người sử dụng, hơn nữa còn phải là vật dụng thường ngày. Nếu không, chỉ cần ngưng dùng một thời gian, độc tố cũng sẽ bị cơ thể chuyển hóa mất.”

Mọi người thấy hắn chắc chắn như vậy liền không nói thêm gì nữa, mặc cho hắn tìm kiếm khắp nơi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Tích cầm lên một hộp son phấn.

“Gần đây lúc trang điểm, phu nhân còn dùng hộp phấn này không?” Hắn ngắm nghía hộp son phấn trong tay, trên nắp có khảm trai màu trắng hình hồ điệp, tinh mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.

Tĩnh phi lắc đầu: “Từ lúc mang thai ta đã không dùng những thứ này nữa, sợ không tốt cho thai nhi.”

Trần Tích đặt hộp son phấn xuống, tầm mắt lướt qua từng món đồ, nhưng thủy chung không thể tìm ra manh mối.

Dần dần, trán hắn rịn ra một lớp mồ hôi mịn.

Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?

Giờ phút này, trong đầu hắn không ngừng suy tính từng manh mối, đây là cơ hội sống sót của hắn!

Không biết qua bao lâu, Tĩnh phi cuối cùng cũng mất đi kiên nhẫn: “Cứ tưởng ngươi đã tính trước kỹ càng, không ngờ chỉ là cố tình tỏ ra huyền bí. Thôi, nghĩ đến ngươi cũng là vì sợ hãi mới khoác lác. Không cần sợ bị đánh chết, lôi ngươi ra ngoài phạt mười trượng là đủ.”

Vân Phi vẫn luôn ngồi ngay ngắn cũng mất đi hứng thú, chậm rãi đứng dậy: “Mệt rồi, về nghỉ ngơi thôi.”

“Chờ một chút.” Trần Tích đột nhiên cầm lên một chiếc chén màu lam.

Chiếc chén có màu lam như nước biển, quanh thân còn có một vệt màu xanh lá cây như mây khói phiêu diêu bao quanh, đẹp đến mức phảng phất không thuộc về nhân gian.

Tĩnh phi ngồi thẳng người, nghi hoặc hỏi: “Chiếc chén này có vấn đề?”

Trần Tích nghiêm túc hỏi: “Phu nhân, trong miệng người có phải luôn có vị kim loại, dù cho súc miệng cũng không thể khử được không?”

Tĩnh phi kinh ngạc: “Sao ngươi biết? Đây chẳng lẽ là triệu chứng trúng độc?”

Trần Tích cuối cùng cũng thở phào một hơi, cả người nhất thời từ trạng thái căng thẳng cao độ, từ từ thả lỏng xuống: “Là ngộ độc chì.”

Xuân Dung ma ma nghi hoặc: “Có ý gì? Chưa từng nghe qua.”

“Ý của ta là chiếc chén này có độc.”

Ngộ độc chì đối với người thời đại này vô cùng xa lạ, nhưng Trần Tích lại không hề xa lạ chút nào.

Tên khoa học của loại chén này là Duyên Bối Ly Pha Lê, một loại dụng cụ xuất hiện khi công nghệ chế tạo pha lê thời cổ vừa mới ra đời. Ghi chép sử dụng sớm nhất có thể truy ngược về thời Hán, vẻ đẹp của nó dường như siêu thoát khỏi toàn bộ thời đại, được giới quý nhân vô cùng yêu thích.

Thế nhưng chiếc chén này tuy đẹp, lại ẩn chứa độc tố, người trưởng thành có lẽ cần dùng quanh năm suốt tháng mới xuất hiện vấn đề, nhưng lượng độc của nó đối với thai nhi mà nói đã là chí mạng.

Lúc này, ánh mắt Vân Phi sáng ngời có thần, có chút hứng thú nhìn Trần Tích: Khi thiếu niên này nói ra trong miệng Tĩnh phi có vị kim loại, biểu hiện của Tĩnh phi đã cho thấy, thiếu niên này thật sự đã tìm ra nguyên nhân trúng độc!

Tĩnh phi suy tư nói: “Chiếc chén này là ta...”

Trần Tích ngắt lời: “Phu nhân, nguồn độc đã tìm ra, còn việc chiếc chén từ đâu tới thì không liên quan gì đến ta. Bây giờ ta có thể trở về được chưa? Đêm nay có nhiều điều mạo phạm, còn xin ngươi thứ lỗi.”

Tĩnh phi im lặng một lát: “Diêu thái y từ đâu tìm được một tên đồ đệ biết tiến biết lùi như ngươi thế? Yên tâm, hôm nay ngươi giúp ta tìm ra hung thủ hại chết hài tử của ta, ngày sau tất có hậu tạ. Trong Vãn Tinh uyển này tuyệt đối không có ai làm khó dễ ngươi.”

Mặc dù tìm được hung thủ, nhưng Tĩnh phi vừa trải qua nỗi đau mất hài tử, rất khó có thể vui vẻ trở lại.

Vân Phi nhẹ giọng dịu dàng nói: “May mà muội muội tìm ra được nguồn độc, nếu không cứ tiếp tục dùng chén này uống nước thì nguy hiểm thật. À, ta nhớ chiếc chén này là do người nhà mẫu thân của ngươi đưa tới thì phải? Trong yến tiệc thi hội tiết xuân, ngươi còn cố ý lấy ra cho Lưu tử tước phu nhân thưởng thức qua mà.” Sắc mặt Tĩnh phi hơi biến đổi.

Trong bầu không khí vi diệu của Vãn Tinh Uyển, Trần Tích không dám nói một câu, chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ dùng khóe mắt dò xét hoàn cảnh.

Con mèo đen và mèo trắng vẫn còn đang đánh nhau.

Chính xác mà nói là con mèo đen bị đánh từ phía đông sang phía tây, rồi lại từ phía tây bị đánh sang phía đông.

Con mèo đen quá nhỏ, không hề có sức phản kháng.

Thảm thật.

Trong nhà cao cửa rộng, ngay cả mèo cũng không dễ sống...

Chờ đã.

Trần Tích không biết có phải là ảo giác của mình không, hắn luôn cảm thấy con mèo đen kia trong lúc chạy trối chết, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía tay áo của hắn.

Hỉ Đường ma ma bên cạnh Vân Phi nhỏ giọng nói: “Phu nhân, chúng ta nên đi nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong, nàng ôm lấy con mèo trắng chuẩn bị rời đi.

Trong lòng Trần Tích lặng đi, hóa ra mèo trắng là của Vân Phi, mèo đen là của Tĩnh phi.

Sứ mệnh của con mèo trắng này, dường như chính là đến để đánh con mèo đen.

“Không làm phiền muội muội nghỉ ngơi nữa,” Vân Phi thong dong đứng dậy: “Trong khoảng thời gian này cố gắng đừng ra khỏi cửa, tĩnh dưỡng cho tốt.”

Tĩnh phi im lặng một lát: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Vân Phi mỉm cười quay người, nói với một nha hoàn trẻ tuổi: “Hỉ Bính, ngươi đi tiễn vị này... Ngươi tên Trần Tích đúng không?”

Trần Tích cúi đầu: “Phải, Trần Tích.”

“Đi đi, Hỉ Bính tiễn hắn về y quán.”

...

...

Lúc rời khỏi Vãn Tinh Uyển đã là nửa đêm, giờ Sửu một khắc.

Sau lưng Trần Tích một tầng mồ hôi bị gió thu thổi qua, bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Hắn đi sát sau lưng Hỉ Bính cô nương, sợ đi chậm lại sinh thêm chuyện.

Một kiếp nạn đêm nay cũng thật may mắn, lại khiến hắn có chút phiền muộn.

Trên chuyến tàu hỏa vỏ xanh lắc lư chòng chành chạy về phía Bắc Kinh trước đây, cha đã từng kể cho hắn nghe câu chuyện về sự suy tàn của Đế chế La Mã cổ đại, được cho là vì ngộ độc chì.

Cũng từ lúc đó, hắn đã biết được sự nguy hại của việc ngộ độc chì, cũng biết thời cổ muốn dụng cụ có màu sắc diễm lệ, rất nhiều đều phải dùng đến công nghệ chì, cho nên hiện tượng ngộ độc chì thời cổ đặc biệt phổ biến.

Hỉ Bính mặc một chiếc váy ngắn màu vàng tươi, bước chân nhẹ nhàng như một chú chim hoàng anh. Nhưng cô nương này dường như đã qua huấn luyện, lúc đi trên đường, cây trâm cài trên đầu lại chẳng hề rung lắc.

Hậu trạch rộng lớn vẫn người đến kẻ đi bận rộn không ngớt, các nô tỳ gặp Hỉ Bính đều vội vã hành lễ, địa vị của nàng xem ra khá cao.

Khác với vẻ âm u của những người hầu có tên đệm là Xuân ở Vãn Tinh uyển, Hỉ Bính luôn mặt mày hớn hở đáp lễ với mọi người, tâm trạng rất tốt.

Hỉ Bính đi được một đoạn, đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy người đưa chiếc ly đó cho Tĩnh phi là cố ý sao?”

Trần Tích không trả lời, cũng không dám trả lời vấn đề này, chỉ cười cười xem như không nghe thấy.

Hỉ Bính thấy thế hừ một tiếng: “Không nói thì thôi.”

Trước khi Trần Tích về y quán, Hỉ Bính cô nương đánh giá hắn một lượt, rồi cười tủm tỉm nói: “Tối nay y phục của ngươi đều bị người của Vãn Tinh Uyển kéo hỏng cả rồi. Ngày mai ta đến cục may mặc đặt cho ngươi hai bộ! Ngươi phải nhớ kỹ, trong vương phủ này chỉ có phu nhân nhà ta là hào phóng nhất. Làm học đồ trong y quán chẳng có tiền đồ gì, nếu ngươi có thể được phu nhân nhà ta ưu ái, tương lai tiền đồ sẽ có hy vọng.”

Trần Tích suy tư một lát: “Cảm tạ hảo ý của Vân Phi phu nhân, không cần làm y phục cho ta đâu.”

Hỉ Bính liếc xéo một cái đầy đáng yêu: “Người khác muốn được phu nhân nhà ta ưu ái còn không được, ngươi ngược lại thì hay rồi, lại đẩy ra ngoài. Khỏi phải từ chối, phu nhân nhà ta ban thưởng đồ cho ngươi, một tên tiểu học đồ như ngươi làm gì có tư cách từ chối. Đi đây!”

Hỉ Bính quay người rời đi, Trần Tích thì đẩy cửa bước vào y quán.

Khoảnh khắc đóng cửa lại, hắn dựa vào cánh cửa, cảm thấy một trận mệt mỏi rã rời. Kể từ khi đến thế giới này, hiểm nguy chưa từng ngơi nghỉ một khắc, hắn cần phải treo lên mười hai phần tinh thần mới có thể ứng phó.

“Thuật Lục Hào của sư phụ xem ra là thật rồi,” Trần Tích thở dài.

Mặc kệ người ngoài có tin hay không, hắn thì đã tin rồi.

Quẻ bói đêm nay quả thật hung hiểm vạn phần, hơi không cẩn thận là chết không có chỗ chôn.

Sau này tuyệt đối không thể vào vương phủ nữa, phải tránh xa một chút.

Trần Tích kéo lê thân thể mệt mỏi, chậm rãi đi về phía hậu viện.

Đứng bên cạnh cây hạnh, hắn nghe thấy tiếng ngáy của Xà Đăng Khoa và Lưu Khúc Tinh từ phòng ngủ của đám học đồ truyền ra.

Hai vị sư huynh đệ đang ngủ say.

Không có ai chờ hắn trở về, cũng không ai quan tâm hắn có thể sẽ chết trong Tĩnh Vương phủ hay không.

Thế giới này không có ai giúp hắn, hắn chỉ có chính mình.

Trong lúc đang suy tư, toàn thân Trần Tích cứng đờ.

Luồng băng chảy trong đan điền, còn hùng hậu hơn hôm qua mấy lần, đang táo bạo tàn phá khắp tứ chi bách huyệt. Vẻn vẹn trong nháy mắt, Trần Tích liền cảm giác huyết dịch, cơ bắp, xương cốt của mình đều như bị đóng băng.

Thuật đứng tấn ôm đá!

Trần Tích giãy giụa đứng tại chỗ trong sân, bày ra thế tấn ôm đá để chống lại luồng băng chảy.

Thế nhưng, luồng băng chảy không hề lùi về đan điền như hôm qua, mà chỉ bị áp chế lại, không còn xao động như vậy nữa.

Dòng nước ấm từ sau thắt lưng cuồn cuộn trào ra, từng chút một giằng co với luồng băng chảy.

Trần Tích không thể động đậy, chỉ có thể từ đầu đến cuối duy trì tư thế tấn ôm đá.

Cảm giác mệt mỏi và lạnh lẽo đan vào nhau, mí mắt hắn ngày càng nặng trĩu. Mấy hơi thở sau, hắn cứ giữ nguyên tư thế kỳ quái đó, đứng bên cạnh cây hạnh ngủ thiếp đi.

Trên đỉnh cây hạnh, một con quạ bay xuống, yên lặng nhìn chăm chú Trần Tích đang hóa thành một pho tượng điêu khắc trong đêm tối.