Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lý Ngư có được thanh đao này, yêu thích không thôi, cơ hồ là ôm vào trong ngực.
Cái tên Lý Tuấn này rất bình thường, Lý Ngư lại cảm thấy có chút quen thuộc, hắn lắc đầu, bảo đao không bán, lại chỉ cho mượn, đúng là một quái nhân.
Sơn môn của Đại Tướng Quốc Tự mở ra, có mấy tăng nhân đi xuống, thu phí dụng bán hàng của từng quầy hàng.
Hội chùa mấy ngày một lần, đây là một khoản thu nhập xa xỉ, Đại Tướng Quốc Tự những năm gần đây bị Thần Tiêu Cung áp chế, tuy không phong quang như trước kia, nhưng ngày tháng vẫn sống không tồi.
Hai hòa thượng cùng đi tới, nhìn cái túi rách trên mặt đất, hỏi:
- Sạp của ai?
- Một người bán đao, vừa bán xong thì đi rồi.
Một người bày quán ở bên cạnh, giao tiền thuê của mình xong thì cười nịnh nói với đại hòa thượng.
- Đi rồi? Bán cả sáng ở đây, bán xong thì bỏ đi?
Hòa thượng còn lại tuổi nhỏ hơn một chút muốn rời khỏi, lại bị đại hòa thượng túm lại, quát hỏi:
- Tiền sạp còn chưa thu, ngươi muốn đi đâu?
- Sư huynh, người cũng đi rồi, chúng ta thu của ai?
Người bày quán ở bên cạnh lại ghé tới, lấy lòng nói:
- Dạ, hai vị đại sư, đây là người mua đao.
Lý Ngư không nhìn nổi nữa, không có một chút hảo cảm nào với hòa thượng thu tiền thuê, dẫn theo Kim Liên muốn đi.
- Chậm đã! Đại hòa thượng bước nhanh tới, dang hai tay ra cản trước người hắn, vẻ mặt bực mình nói:
- Ngươi thay hắn trả tiền thuê.
- Ta không bày quán, vì sao phải trả?
Ngữ khí của Lý Ngư có chút bất khả tư nghị, lạnh lùng nói.
- Ngươi mua đao của hắn, ngươi phải trả tiền!
Tiểu hòa thượng cầm thước đo đạc một phen, cũng đi lên theo, tuyên phật hiệu:
- Vị thí chủ này, tổng cộng là ba phương, cộng thêm phí liễu che mát, tổng cộng hai tiền.
Lý Ngư khí cực phản cười:
- Phí che mát?
- Cây liễu này là người trong chùa chúng ta trồng, hóng mát dưới cây liễu, nộp phí mát mẻ là thiên kinh địa nghĩa.
Tiểu hòa thượng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ta, một, văn, tiền, cũng không giao.
Lý Ngư gằn từng chữ.
- Không giao không được!
Đại hòa thượng uy hiếp:
- Ngươi tưởng Đại Tướng Quốc Tự dễ bắt nạt à?
Đương kim Hoàng đế tín ngưỡng đạo giáo, tự hiệu là Đạo Quân Hoàng đế, Thần Tiêu Cung lại vô cùng lừng lẫy.
Nhưng hoàng gia Đại Tống, lại không làm ra hạn chế với tín ngưỡng của bách tính và bách quan, Phật giáo vẫn rất nổi tiếng.
Đại Tướng Quốc Tự là chùa lớn nhất Đông Kinh Biện Lương, cũng là chùa lớn nhất cảnh nội Đại Tống, thực lực hùng hậu, nhân mạch rất rộng, cực ít có người dám thách thức bọn họ.
Cái này cũng dưỡng thành thói tự cao tự đại khinh thường bách tính bình thường của các hòa thượng, khi thu tiền thua thì quát mắng, thậm chí là đánh chửi quán chủ là chuyện rất bình thường.
Lý Ngư không nói gì, ôm đao giằng co với hắn, cục tức này bất kể là như thế nào, cũng không thể nén giận mà nuốt xuống được.
Biến cố bên này dẫn tới người chung quanh vây xem, có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
Có người muốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng lại sợ năng lực của Đại Tướng Quốc Tự, không dám đi lên, chỉ ở phía sau nhỏ giọng nói thầm, ủng hộ cho sự bất bình của Lý Ngư.
Lúc này trên tiểu lâu xa xa, một thiếu niên to béo đi giày tơ khảm trân châu, tay áo dài rộng, bôi son thoa phấn, khiến vốn là một cái mặt bình thường lại trơn bóng tới có thể soi gương.
Hắn có một đôi mắt gian tà, nhìn chằm chằm tiểu cô nương phía sau Lý Ngư, tiểu cô nương này cả người không có chỗ nào là không đẹp.
- Phú An, tới đây!
Tùy tùng của hắn lập tức nhích lại gần, cúi người, cười nịnh nói:
- Nha nội có gì phân phó?
Thiếu niên to béo cười đáng khinh, chỉ vào Tiểu Kim Liên, thì thầm với tùy tùng.
- Hiểu rồi, tiểu nhân hiểu rồi.
- Đi đi, lần này còn làm hỏng chuyện, ta thiến ngươi đó.
- Nha nội, ngài cứ nhìn là được rồi.
Khi Lý Ngư đang giằng co với hai hòa thượng, Phú An từ trên lầu đi xuống, hắn vừa xuống lầu, liền không còn bộng dạng giống như cháu chắt lúc ở trên lầu nữa, lưng ưỡn thẳng chắp tay sau lưng, ho khẽ một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời.
Mấy tùy tùng xua đuổi đám người, vây quanh Phú An tiến vào, hắn đi tới trước mặt hai hòa thượng, nhỏ giọng nói vài câu, hai hòa thượng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liên tục xin lỗi.
Lý Ngư vốn định dùng độn thuật thoát thân, lại cố kỵ nơi này là hội chùa, sợ bị người hữu tâm nhằm vào, khi đang bực bội, một người người rõ ràng là tùy tùng hào môn lại tới giải cho mình.
Lý Ngư ôm quyền, nói:
- Đa tạ vị huynh đài này đã tương trợ.
- Đám lừa ngốc này chính là con buôn, ngươi không cần để ý. Nghe khẩu âm của ngươi, không giống như là người của phủ Khai Phong chúng ta?
Lý Ngư cười ha ha, không định nói chuyện với đối phương, tùy tiện hồ lộng vài câu rồi dẫn theo Tiểu Kim Liên rời khỏi.
Phú An nhìn bóng lưng của bọn họ, cười lạnh một tiếng, đánh mắt ra hiệu.
Trong đám người có mấy thân ảnh lặng lẽ đuổi theo, xen lẫn vào trong đám người, bắt đầu theo dõi Lý Ngư.
Theo dõi đơn giản như vậy, Lý Ngư rất dễ dàng phát hiện, mi tâm của hắn nhíu lại, mình không muốn dẫn tới phiền phức, phiền phức lại cứ tới.
Ngón tay hắn nhón một cái, một đạo sương mù chậm rãi từ chỗ ngón tay trào ra, rất nhanh hai người phụ trách theo dõi đồng thời cảm thấy hoảng hốt, khi giương mắt nhìn, Lý Ngư đã biến mất rồi.
Hai người nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, vội vàng trở về phục mệnh.
Trong tiểu lâu, bày một bàn rượu và thức ăn, chén bát lộn xộn.
Một đám nha nội cẩm y, ngồi vây quanh bàn, hô to gọi nhỏ, hét năm uống sáu.
Trên bàn đá ở giữa bọn họ có một vại tròn, bên trong có hai con dế đang cắn nhau.
Chung quanh bàn đá, tất cả mọi người mặt đỏ tai hồng, hét tới khản cả giọng.
Phú An chen vào đám người, thì thầm với nha nội nhà mình.
- Gì cơ? Mất dấu rồi á?
Bốp một tiếng, mặt Phú An xưng phù lên một khối, bị tát cho quay ba vòng tại chỗ.
- Tìm cho ta! Nếu ngươi không tìm thấy, ta thực sự sẽ thiến ngươi đó!
- Cao nha nội, có chuyện gì mà tức giận kinh thế?
- Không chơi, không chơi nữa!
Cao nha nội thu hồi vại dế, hùng hùng hổ hổ nói:
- Con mẹ nó một đám phế vật!
- Đừng thế mà nha nội, ngài thắng cả buổi sáng rồi, lúc này lại bỏ chúng ta mà đi, có phải là chơi không đẹp không?
Một công tử thua tới đỏ mắt cản Cao nha nội lại, lớn tiếng hỏi.
Cao nha nội trừng, mắng:
- Đại tướng quân này của ta bách chiến bách thắng, dế của các ngươi đều giống như châu chấu vậy, không đủ cho nó cắn, ta chơi không đẹp? Ta đã là nhường các ngươi rồi, để các ngươi thua bớt đi mấy ván đó.
- Ta vừa mua được một con chó tốt, lúc nào mang Hắc Hổ của ngươi tới, chúng ta đấu một trận.
- Phì! Loại chó tạp chủng của ngươi mà cũng dám đấu với Hắc Hổ của ta á?
Cao nha nội đắc ý dào dạt, hiển nhiên là rất có lòng tin với con chó của mình.
- Ngươi cứ nói là có dám hay không thôi!
- Không dám thì ta là cháu ngươi.
- Cái này thì ta không dám nhận, ta ăn tim gấu gan báo, cũng không dám bất kính với Cao thái úy.
Thoát khỏi sự dây dưa của một đám ăn chơi trác táng, Cao nha nội đi ra nhéo tai Phú An, nhéo vô cùng dùng sức, tai đã chảy cả ra máu,
- Tìm cho ta, cho dù là tìm từng nhà cũng phải tìm được, nếu không tìm được tiểu nương đó, ta sẽ bán mẹ ngươi vào kỹ viện.
- Ài ái, ôi, ngài chậm một chút, đừng nóng giận, giờ tiểu nhân tìm ngay đây.