Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi cơm no rượu say, một đám tùy tùng đỡ Tiết Bàn đi đến khách phòng ở ngoại viện.
Lý Ngư trở lại tiểu lâu, Liên nhi đã thu dọn xong đồ đạc cho hắn, tiểu nha đầu làm việc rất nhanh nhẹn.
Lý Ngư là loại người khi không có điều kiện thì dễ tính, có điều kiện thì khắt khe.
Trên đường đi hắn có thể nằm xuống đất gối cỏ mà ngủ, nhưng ở huyện Cự Dã, nhà tranh nho nhỏ cũng được hắn dọn dẹp sạch sẽ.
Nhà này đã là của mình, còn sống lâu ở đây, đương nhiên không thể qua loa.
Hắn cầm chổi lông gà, muốn dọn dẹp bụi ở góc một chút, phát hiện những góc này đều được dọn dẹp rồi.
Mở cửa sổ, ánh trăng vừa vặn, dưới trời đêm sao sáng rực, gió mát mang theo mùi hoa.
Có căn nhà của mình, không cần vừa mở mắt đã phải ra ngoài bôn ba, đây mới là ngày tháng mà con người nên sống.
Lý Ngư nằm trên giường, ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời sáng khí trong, gió mát hây hây, xuyên qua cửa sổ nhìn trời, mây trắng trời xanh tôn nhau lên, chính là thời tiết tốt để du lịch.
Người Tiết gia dẫn theo Tiết Bàn ra bên ngoài mua sắm, Đông Kinh Biện Lương là trạm trung chuyển hàng hóa lớn nhất Đại Tống, thậm chí là toàn bộ lục triều.
Hàng hóa của toàn bộ lục triều, cơ hồ đều có thể mua được từ nơi này.
Trong viện, Tiểu Kim Liên từ một tiểu lâu khác đi ra, đã sớm thu dọn xong, đang bưng một chậu gỗ, ở trong sân phơi quần áo.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, Tiểu Kim Liên vén tóc, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Ngư, cười thẹn thùng, khuôn mặt trong trắng lộ hồng trông rất vui mắt.
- Lát nữa chúng ta ra ngoài một chuyến.
Đi tới Biện Lương, tất nhiên phải ra ngoài đi dạo, nơi này nhân khẩu đông đúc, tìm mấy đồ đệ chắc không khó.
Lý Ngư tràn đầy lòng tin!
Dưới Đại Tướng Quốc Tự là hội chùa lớn nhất Biện Lương, hội chùa nơi này lừng danh lục triều, náo nhiệt phi phàm.
Hai bên đường tiếng rao hàng không dứt, tới chơi hội chùa, vừa có bách tính bình thường, cũng có quan to hiển quý.
Có văn sĩ đi giày tơ khảm trân châu, tay áo bào rộng thùng thình, phong độ phiên nhiên.
Cũng có người cùng khổ quần áo tả tơi, sắc mặt vàng ọt.
Đại Tướng Quốc Tự tựa núi dựa nước, nghe nói là ở vương triều Đại Hán, trong chùa có tăng nhân có đại pháp lực, làm phép trên đất trống, dẫn tới nước hồ tới.
Ven hồ trồng cây liễu, mỗi một gốc đều thô tới mấy người mới ôm hết, tạo thành một dãy liễu ấm.
Trong hồ có mấy lầu các trên nước, lụa mỏng ngăn che, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cười nũng nịu, bi ca khẳng khái, là một đám tài tử giai nhân, vương tôn công tử đang tụ hội.
Lý Ngư dẫn theo một tiểu nha đầu, đi dạo chỗ này, nhìn ngó chỗ kia, chỉ chốc lát đã mua một đống đồ.
Đương nhiên, để rèn luyện thể phách cho người nào đó, đều do nàng ta xách.
Lý Ngư đi dạo một hồi, tới dưới một gốc cây liễu, nơi này cũng có mấy sạp hàng.
- Tới đây hóng mát đi.
Tiểu Kim Liên lau mồ hôi trên trán, gật đầu, quần áo trong của nàng ta đã ướt đẫm.
Dưới cây liễu, có vài ba quầy hàng, sắp xếp loạn thất bát tao.
Nơi này đã không phải trung tâm hội chùa, cho nên du khách không nhiều lắm, Lý Ngư đi đến trước một sạp.
Trên mặt đất bày một cái túi, trên túi lại đặt một cây đao, vỏ đao rất dầy, vết gỉ loang lổ.
Người ban đao đội mũ rơm, khoanh tay trước ngực dựa vào cây liễu, tiếng ngáy từng trận.
Kỳ quái nhất là cái mũ rơm này của hắn rất thần kỳ, ngay cả ngực cũng che được.
Lý Ngư vươn tay ra sờ, tuy người bán đao che đầu, nhưng vẫn nhìn thấy, thò chân giẫm vào vỏ đao,
- Không mua không cho sờ.
- Không xem sao biết mà mua.
Hắn vận chuyển Kim linh chi lực, lén lút nhìn trộm một chút, là đao tốt!
Chất liệu tinh thuần, là hàn thiết thượng đẳng, đời này Lý Ngư chưa bao giờ thấy kim linh thuần túy như vậy.
Tuy Lý Ngư khi đánh nhau không dùng đao, nhưng trong lòng tính toán, chờ sau này khi gặp được đồ đệ có Kim linh chi lực thiên phú dị bẩm, đưa đao này cho hắn phòng thân cũng tốt.
- Người biết hàng sẽ mua, không cần xem.
Cười ha ha cười ha ha, nói:
- Vậy được rồi, không xem thì không xem, ngươi nói bao nhiêu quan, ta mua!
Hiện tại hắn rất hào khí, từ chỗ đại hộ mua được căn nhà đó thì không nói, còn cầm hơn một ngàn quan ngoại ngạch.
- Thanh đao này, chỉ cho nợ cứ không bán.
Nợ đao?
Người khác buôn bán, đều là không cho nợ, chủ quán này không ngờ lại dùng phương pháp trái ngược, không thiệt chết mới là lạ.
Lý Ngư lập tức nổi hứng thú, ngồi xuống đất, hỏi:
- Nợ thế nào?
- Ai muốn mua thanh đao này của ta, không cần bỏ một văn tiền, chỉ cần sau khi hắn nổi danh khắp thiên hạ, thỏa mãn một nguyện vọng của ta là được.
- Nếu ta mượn thanh đao này, lại cả đời vẫn vô danh thì sao?
- Vậy ngươi làm phí đao này!
Lý Ngư cười cười, đứng dậy, gọi Kim Liên chuẩn bị đi.
Người cho mượn đao này từ trên xuống dưới lộ ra một cỗ cổ quái, đừng tùy tiện dính vào thì tốt hơn.
Tuy hắn rất muốn có được thanh đao này.
Người cổ quái thường thường có phiền phức cổ quái, Lý Ngư sợ phiền, càng sợ phiền cổ quái hơn.
- Chậm đã.
Người cho mượn đao cởi mũ rơm, để lộ ra một gương mắt rất bình thường nhưng cũng rất cương nghị.
Hai tay của hắn để trần, mặc một kiện áo lót ngắn tay, hai tay lộ ra có màu đồng cổ, cơ nhục lồi lên, bóng loáng.
Trong miệng hắn ngậm cọng cỏ, trong ánh mắt anh khí bừng bừng.
Hán tử hùng tráng quá!
Trong lòng Lý Ngư thầm khen, dáng người này còn dương cương hơn những người tập thể hình đó.
- Ngươi không muốn xem thanh đao này của ta à?
- Không phải không mua thì không cho xem sao?
Lý Ngư xua tay nói.
Người cho mượn đao toét miệng cười,
- Ngươi là ngoại lệ.
Lý Ngư không muốn dẫn tới phiền phức, xua tay nói:
- Thôi, tại hạ từ nhỏ có một tật xấu, chuyện gì cũng không muốn khác với người khác.
- Vì sao?
- Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói tới, cây cao hơn rừng gió tất thổi đổ; đê cao hơn sóng bờ tất vỡ; ông xuất sắc thì cháu tất kém à?
- Hai câu trước thì có nghe rồi. Có điều ta lại cảm thấy nam nhi trên đời, có thể cùng khổ có thể khốn đốn, nhưng tuyệt đối không thể tầm thường
Người cho mượn đao ánh mắt sáng quắc, nhìn Lý Ngư, nói:
- Mua đồ thì phải mặc cả, ngươi có thể ra giá với ta.
Lý Ngư có chút động lòng, mắt đảo quanh, quay đầu nói:
- Con người ta không làm việc gian tà ác độc, nguyện vọng đó của ngươi...
- Thành giao!
Người cho mượn đao dùng chân khều một cái, đao bay vào tay rồi thuận tay ném ra, Lý Ngư đỡ lấy, rút đao ra khỏi vỏ, một tiếng rồng ngâm vang lên.
Dưới mặt trời, bảo đao rực rỡ lấp lánh, trong nháy mắt hắn nhẹ nhàng rút bảo đao, trong mắt người cho mượn đao chợt lóe tinh quang, một tia vui mừng hiện lên.
- Đao này thuộc về ngươi!
Lý Ngư nắm đao, đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu, vội vàng thu hồi bảo đao. Giương mắt nhìn lên, người cho mượn đao kỳ quái đó đã xoay người muốn đi.
Mũ rơm to lớn treo trên cổ, che khuất tấm lưng khôi vĩ. Tuy mặc áo vải thô, nhưng một loại khí thế lại từ bóng lưng hắn tỏa ra, uay phong lẫm liệt không nói nên lời, khí vũ hiên ngang, khiến người ta bội phục.
- Ê, còn chưa thỉnh giáo tên của ngươi?
Người cho mượn đao xua tay về phía sau, cao giọng nói:
- Lý Tuấn.
- Tại hạ Lý Ngư, có duyên gặp lại.