Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mộc linh đại biểu cho sinh cơ, thủy linh trừ tà tránh tai.

Lý Ngư đánh hai đạo linh khí vào trong ngọc bội, có thể bảo đảm một phàm nhân bớt sinh tật bệnh, không gặp ác quỷ thì vẫn có thể.

Hà chưởng quỹ như có được chí bảo, rụt rè cất vào trong người.

Thứ quý giá như vậy, bản thân hắn cũng không nỡ dùng, trong lòng sớm đã hạ quyết định, đưa thứ này cho hài tử của mình đeo.

- Liên nhi?

Lý Ngư vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Kim Liên vẫn đang nhìn cửa sổ phòng mà mấy ngày nay bọn họ ở, trên mặt mang theo vẻ sầu bi, chứng tỏ trong lòng nàng ta vẫn lưu luyến không rời.

Tuy chỉ ở ba bốn ngày ngắn ngủi, nhưng nàng ta đã coi nơi này thành nhà mình, giờ phải rời khỏi đương nhiên là có chút quyến luyến.

- Ờ, biết rồi.

Trên người đeo bọc hành lý rất to, Tiểu Kim Liên theo Lý Ngư, nhìn cửa sổ phòng mình lần cuối, xoay người tiếp tục đi lên quan lộ.

Bóng lưng nhỏ nhắn, lại đeo bọc hành lý đã to ra mấy phần, ít nhiều có chút hiu quạnh.

Lý Ngư thì không có cảm giác gì, nhà tranh nhỏ ở trấn Cự Dã mới là nhà mình.

Nếu không phải bọn Tiều Cái cướp sinh nhật cương, lúc này mình đã đi được một nửa rồi.

Lý Ngư mắng thầm vài câu, cũng không biết Tiều Cái đã chạy tới Lương Sơn chưa, cũng không biết Lâm Xung có dựa theo quỹ tích vốn có, đi giết Vương Luân không.

Tất cả những cái này đều không liên quan tới mình, nếu mình tới thành Biện Lương phồn hoa, sẽ uống rượu ngon với quan to hiển quý, nói chuyện phong nguyệt với cung nữ danh viện.

Còn sơn tặc thổ phỉ vùng khỉ ho cò gáy này, cứ kệ bọn họ đi.

Quan đạo sáng sớm, đã lại là mặt trời như lửa, thời tiết tháng sáu tháng bảy, vốn không có hai chữ mát mẻ.

Phan Kim Liên mệt tới cả người đều là mồ hôi, khiến quần lót cũng ướt đẫm, nếu không phải bên ngoài khoác đạo bào, chỉ sợ là cảnh xuân đã lộ hết rồi.

Lại nhìn Lý Ngư, cả người bọc một tầng thủy khí, đứng ở cạnh hắn, cũng có thể cảm thấy một tia man mát.

- Phải cần khổ mới thành người, tuy phương thuật không tinh diệu như những đạo pháp cao thâm, tiên thuật vô địch đó, nhưng muốn học giỏi cũng tuyệt không đơn giản. Thân thể này của ngươi quá nhu nhược, không rèn luyện một chút, sao chịu được lực lượng vô hình.

- Liên nhi biết rồi.

Lý Ngư gật đầu hài lòng, tiểu đệ tử này tuy không trí tuệ lắm, nhưng ít nhất cũng nghe lời, dạy cũng bớt tức.

Cuối cùng, đi được nửa ngày, tiến vào một sơn đạo.

Ngọn núi này không lớn, nhưng trong núi sương mờ che phủ, thỉnh thoảng có nước suối từ khe đá chảy qua, róc rách đổ xuống dưới núi, không khí tươi mát giống như được nước suối cọ rửa, thời tiết nóng nực cũng tiêu tan.

Lý Ngư nhìn xung quanh, nói:

- Nơi này có nước suối, ngươi đi múc chút nước, chúng ta nhóm lửa ăn cơm ở đây rồi tiếp tục lên đường. Ra khỏi ngọn núi này, chắc sẽ có thành trấn để nghỉ chân.

- Ừ.

Tiểu Kim Liên buông bọc hành lý, từ bên trong lấy ra túi nước, cách đó không xa có một dòng suối xanh, chất nước trong suốt ngọt lành.

Lý Ngư cầm bọc hành lý tới, chuẩn bị lấy ra sài đao, chém cành khô nhóm lửa.

Hắn lật tay, tìm được sài đao, đang chuẩn bị rút ra, ánh mắt lại giống như bị hút lại.

Trong bọc hành lý, tất cả đồ vật hắn đều nắm rõ, nhưng lúc này lại có một thẻ trúc xa lạ.

Thẻ trúc này cả người tỏa ra quang mang màu nâu, lúc mình bỏ vào rõ ràng là một thẻ trúc thối rữa mà.

Trong lòng Lý Ngư trở nên kích động, rụt rè lấy thẻ trúc ra, đã khác hẳn với lúc trước.

Thẻ trúc phong cách cổ xưa, lộ ra một cỗ cảm giác mọc mạc dày nặng, lộ ra hàng chữ đầu, viết: Thái Bình Thanh Lĩnh Thư - Hậu Thổ Quyển.

Văn tự trang đầu tối nghĩa khó hiểu, nếu người bình thường nhìn vào, khẳng định sẽ giống như lọt vào sương mù, không thể nhận ra.

Lý Ngư lại cảm thấy giống như đã từng quen biết, rất nhiều thứ, là giống với phương thuật của hắn.

Lý Ngư nhẫn nại, chậm rãi xem tiếp, rất nhanh liền đắm chìm trong đó.

Nếu nói Trương lão đầu dạy mình là nhập môn của phương thuật, vậy đây mới là phương thuật chân chính!

Phương thuật, khác với pháp môn tu luyện bình thường, nó có hệ thống riêng của mình.

Hiện giờ phương thuật suy thoái, tình cờ học được cũng chỉ là loại kém nhất, hoặc là phong thuỷ, làm thầy bói, hoặc dứt khoát chính là làm lang trung.

Có mấy người có thể bắt quỷ đã là vô cùng hiếm có rồi, nhưng trong sách cổ vẫn có ghi chép linh tinh, phương thuật từng đại phóng dị thải ở lục triều, không kém gì vu độc của Nam Cương, tát mãn của Bắc Mạc cùng với phật, đạo, nho...

Hưng cũng nhanh mà vong cũng lẹ, sau hào quang ngắn ngủi chính là một đường xuống dốc.

Rất nhiều vấn đề làm khốn nhiễu mình trước kia, hiện tại lại được giải quyết dễ dàng, giống như một cái kéo, cắt đứt tất cả nút chết.

Lý Ngư sáng tỏ thông suốt, đắm chìm trong đó giống như đang ngao du, hắn cảm thấy rõ ràng, một cánh cửa đi thông tới một cảnh giới khác đã mở ra với mình.

So sánh với nó, những gì Trương lão đầu dạy đều chỉ là da lông. Thậm chí có một số còn tồn tại sai lầm nghiêm trọng.

- Thì ra, đây mới là cách dùng thổ linh chính xác.

Thẻ trúc này mang đến cho Lý Ngư không chỉ là công pháp có ích, mà là khiến hắn chạm đến cảnh giới cao hơn.

Một bước này, tuy chỉ là một chút, nhưng chênh lệch lại giống như hồng câu. Nếu nói phương thuật của Trương lão đầu là mạt lưu, vậy thiên hậu thổ quyết này chính là phương thuật tinh diệu nhất.

Đáng tiếc duy nhất, đây là quyển chữ thổ, thổ linh trọng điểm phòng ngự, không dùng tốt như kim linh.

Một kích tất sát, thường thường là phải dùng kim linh, hơn nữa kim linh sắc bén nhất, nếu có thể lấy được quyển chữ kim, yêu quái trình độ như hổ yêu, mình cũng có thể thoải mái trừ bỏ.

Lý Ngư đứng dậy, lúc này mới phát hiện, sắc trời đã tối đen.

Tiểu Kim Liên ở bên cạnh mình, lửa trại đã tắt còn bốc ra khói, xem ra nàng ta đã làm xong cơm từ rất lâu rồi.

- Lý Ngư ca ca!

Lý Ngư gật đầu, xoa cơ nhục đã căng cứng, nói:

- Ta xem thẻ trúc này tới mê mẩn, không ngờ trời đã tối rồi.

Tiểu Kim Liên lắc đầu nói:

- Đây là ngày thứ ba rồi.

Ba ngày trước, Lý Ngư ca ca đột nhiên ngồi đó tới ngẩn người, gọi thế nào cũng không tỉnh, khiến Tiểu Kim Liên sợ hãi.

Nàng ta lẳng lặng đứng ở phía trước, xua đuổi ruồi nhặng, không dám động đậy, sợ rời khỏi một chút, Lý Ngư lại bị dã thú trong núi ăn mất.

Lý Ngư ngạc nhiên, cất thẻ trúc đi như cất bảo bối, lại lưu luyến nhìn, ngăn nó riêng ra trong bọc hành lý, không để nó ở cùng một chỗ với hòn đá đó.

Mùi thịt truyền đến, yết hầu Lý Ngư khẽ động, bụng kêu òng ọc.

Ba ngày không ăn gì rồi, chẳng trách...

- Ngươi còn nướng thịt à, không tồi, bắt được con mồi gì vậy?

- Không phải ta.

Tiểu Kim Liên lắc đầu nói:

- Ta chẳng bắt được gì.

Nàng ta cũng đói bụng lắm rồi, da mặt nữ hài tử mỏng, mặt đỏ lên, nhăn nhó cúi đầu.

Lý Ngư tung người nhảy lên, đến ngọn cây, phía trước có một khoảng đất trống.

Chung quanh có mấy cây đã bị chặt đổ, hình thành một hàng rào đơn sơ, một đám người đang nghỉ ngơi ở bên trong.

Còn có một số ngựa, hàng hóa, nhìn một cái liền biết chính là thương lữ qua đường.

Bọn họ vây quanh lửa trại, đang nướng một con nai con.

Mùi thịt chính là đó bay tới, sau khi Lý Ngư leo xuống cây, liền cười nói:

- Đi, tới phía trước ăn thịt.