Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trở lại khách sạn đã là đêm khuya, Tiểu Kim Liên vẫn kinh hồn chưa định, Lý Ngư thì cảm xúc cuồn cuộn.

Lần đầu tiên mình thám hiểm có thu hoạch, hắn vội vàng đóng cửa lại, bảo Kim Liên đốt đèn, lấy ra thẻ trúc.

Những thẻ trúc này đã vô cùng hư hao, chắc đã sớm thành bùn, có điều lại vẫn có thể nhìn ra nguyên hình hoàn chỉnh.

Mấy ngày này ra ngoài, khiến Lý Ngư hiểu được một đạo lý, bản sự cứu người của hắn là không thể nghi ngờ, nhưng năng lực đánh nhau thì thực sự là có hạn.

Mấy lần sống chết trước mắt, hoặc là dựa vào sự tương trợ của người khác, hoặc là đột phát kịch biến.

- Lý Ngư ca ca, đây là gì thế?

- Ta cũng đang nghiên cứu.

- Ờ, vậy ngươi uống trà không?

Tuy Tiểu Kim Liên chỉ là tiểu nha hoàn, nhưng mấy ngày nay theo Lý Ngư, cũng coi như là nhìn quen sóng to gió lớn rồi.

Tuy chuyện đêm nay rất khiếp người, nhưng nàng ta cũng không để ở trong lòng, so với sơn quỷ đêm qua và hổ yêu mà nói thì vẫn chỉ là trò trẻ con.

- Trà gì?

Lý Ngư không muốn uống trà hỗn hợp lúc này.

Trà của Đại Tống ở trong lục triều, thuộc về loại khá là tiên tiến, đại khái chia làm hai loại.

Một loại là trà đơn thuần, chỉ dùng một loại lá trà pha thành.

Một loại là trà hỗn hợp, trộn lẫn lá trà cùng với nhiều loại vật phẩm khác, sau khi nghiền nát thì hoặc pha hoặc sắc mà thành.

Nào là hoa tiêu, nào là hồi hương, uống vào rất chua.

Tiểu Kim Liên bưng tới cho hắn một chén, híp mắt lại như hai mặt trăng, cười nói:

- Là Hà chưởng quỹ đưa tới, Hà chưởng quỹ đúng là một người tốt.

Đương nhiên là người tốt rồi, ta cứu mạng hắn, bằng không ngay cả bọt lá trà cũng chẳng cho ngươi đâu.

Lý Ngư không nói gì, vẫn đang nghiên cứu thẻ trúc này, Tiểu Kim Liên cởi đạo bào, trong lòng ôm sách Lý Ngư đưa cho nàng ta, đi qua đi lại.

Nàng ta muốn hỏi một chút đây là sách gì, lại sợ Lý Ngư cười nàng ta không biết chữ.

Nàng ta bị cha mẹ bán tới nhà Trương đại hộ, Trương đại hộ chỉ là một thân sĩ vô đức ở nông thôn, không phải dòng dõi thư hương, trong bụng bản thân cũng không có bao nhiêu nước mực, càng sẽ không dạy thị nữ nha hoàn nhận chữ.

Nàng ta ngồi xuống bên cạnh Lý Ngư, mấy lần muốn hỏi, lại ngại mở miệng.

Lý Ngư nghiên cứu rất nghiêm túc, cơ hồ là muốn nhìn thấu mỗi một tấc của thẻ trúc này.

Tiểu Kim Liên ở bên cạnh, tay chống má, nhìn chằm chằm Lý Ngư.

...

- Đúng là tà môn, ngươi nói nó là rách nát thì lại có thể mục mà không nát. Ngươi nói nó là bảo bối, lại một chút manh mối cũng không có.

Lý Ngư có chút buồn bực, gạt thẻ trúc ra, mới phát hiện Tiểu Kim Liên đã ngủ trước mặt hắn.

- Liên nhi?

Gọi một tiếng không thấy có phản ứng, Lý Ngư vươn tay ra chọc vào cánh tay nàng ta, vẫn không có phản ứng.

Lý Ngư đành phải đứng dậy, bế nàng ta lên, đặt xuống giường nghỉ ngơi.

Tiểu nha đầu nằm trong lòng mình, mặc kình trang mình mua cho nàng ta, hai gò núi tuyết nhô lên như muốn đứt ra. Mái tóc đen nhánh rũ ngang vai, tuy không son phấn, lại vẫn câu hồn đoạt phách, nghiễm nhiên là vưu vật xinh đẹp quyến rũ thiên thành.

Sau khi đặt nàng ta xuống giường, cởi giày đắp chăn cho nàng ta, đột nhiên nhớ ra, mình quên bảo Hà chưởng quỹ mở thêm một gian phòng.

Đêm qua là vì bảo hộ nàng ta, đêm nay thì làm sao bây giờ, giờ nửa đêm nửa hôm rồi, người khác khẳng định đều đã ngủ.

Lý Ngư đi đến trước cửa sổ, cất thẻ trúc vào trong bọc hành lý, thổi tắt nến.

Tiểu Kim Liên ở trên giường lén lút mở mắt, hai má ửng đỏ, thì ra là giả bộ ngủ.

Nàng ta nghiêng, lén lút nhìn, chỉ thấy Lý Ngư ngồi cạnh cửa sổ, dựa vào cửa, xem ra đã ngủ rồi.

- Lý Ngư ca ca đúng là một người tốt.

Tiểu Kim Liên tựa mặt lên chăn, chậm rãi tiến vào mộng đẹp, ngủ an ổn hơn bất kỳ một giấc ngủ nào trước kia.

Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào trong nhà, cây mây khô của Trương lão đầu ở trong bọc hành lý chậm rãi từ màu xám đen hủ bại, biến thành màu vàng nâu của thẻ trúc bình thường.

Từng văn tự lấp lánh sáng hiện ra trên thẻ trúc, hòn đá ở bên cạnh chúng cũng bị kinh động, lượn quanh thẻ trúc một vòng, giống như không có chút hứng thú nào, lại hạ xuống, im lặng nằm trong túi, dựa sát vào cây mây khô.

Tất cả những gì diễn ra trong bọc hành lý, Lý Ngư đều hoàn toàn không rõ, hắn đang phiền não vì một chuyện khác.

Vừa nhắm mắt, chính là dáng người yểu điệu của Liên nhi, tuổi nhỏ như vậy lại yêu diễm, hơn nữa cử chỉ thân thể trời sinh quyến rũ, ngay cả chính nàng ta cũng không che giấu được.

Thân thể bỉ ổi đó...

- Gần đây làm sao vậy, đạo tâm cứ luôn bất ổn, nhất định là hòn đá đó làm hại...

- Bằng không thì chính là xà dâm ngày hôm qua...

- Nói chung không phải ta bản tính háo sắc...

Sắc trời tờ mờ sáng, xa xa truyền đến mấy tiếng gà gáy.

Lý Ngư duỗi lưng, trên người mình không biết từ lúc nào có thêm một chiếc chăn mỏng.

Két một tiếng, cửa bị đẩy ra, một thân ảnh yểu điệu cẩn thận đi qua bệ cửa, không ngờ là Liên nhi đang bưng tới một chậu nước trong.

- Lý Ngư ca ca, ngươi tỉnh rồi à? Rửa mặt đi.

Mặt Tiểu Kim Liên ửng đỏ, rõ ràng là cố ý hô lớn.

Lý Ngư có chút kinh ngạc, rửa mặt thì rửa mặt, ngươi hô cái gì?

Hắn lập tức nhớ ra, ngày hôm qua mình dạy nàng ta, bảo nàng ta phải tự tin một chút, cô gái nhỏ này lại thành nói chuyện to giọng hơn một chút.

- Thu thập hành lý, chúng ta ăn một bữa cuối cùng của Hà chưởng quỹ rồi xuất phát!

- Hả? Chúng ta không ở lại nơi này à?

Tiểu Kim Liên đã ở quen rồi, vừa nghe thấy phải đi, cảm thấy vô cùng không nỡ.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Tới Đông Kinh Biện Lương, tìm mấy sư đệ sư muội cho ngươi.

Đông Kinh Biện Lương đối với người Đại Tống mà nói, không có một ai không biết, trong lời đồn nơi đó là thành thị phồn hoa nhất trong toàn bộ lục triều, thậm chí vượt quá cả Đại Đường Trường An.

Quỳnh lâu điện ngọc, thuyền hoa san sát, là một nơi này phồn hoa phú quý, hoa liễu ôn nhu nhất đẳng.

- Ờ...

Tiểu Kim Liên ờ một tiếng, tuy vẫn rất nhu thuận đi thu thập bọc hành lý, nhưng trong lòng ít nhiều có chút không vui.

Lý Ngư ca ca quan tâm mình đầy đủ, nhưng lại sắp có người khác, chia sẻ phần hạnh phúc này với mình.

Rõ ràng một người vẫn chưa đủ... Còn muốn chia cho cả người khác.

Lâu như vậy rồi lần đầu tiên mới được ngủ ngon như vậy.

Hà chưởng quỹ vừa nghe thấy tiểu đạo trưởng muốn đi, liền lấy ra tất cả tiền mặt trong cửa hàng.

- Thời gian vội vã, ngài cũng không nói trước một tiếng, chút tiền này tiểu đạo trưởng phải cầm lấy, chuyến này tới Đông Kinh đường xá xa xôi, có lẽ có thể chống đỡ được vài ba ngày.

Lý Ngư áng áng một chút, đại khái có bảy tám lạng, đối với một bách tính bình thường mà nói, thế đã là tài phú rất lớn rồi.

Thế đạo này, tri ân báo đáp cũng không nhiều, Lý Ngư cười cười nhận lấy.

- Hà chưởng quỹ, ngươi có ngọc thạch không?

- Hả?

Không ngờ Lý Ngư lại chủ động mở miệng đòi, Hà chưởng quỹ ngây ra một chút, lập tức nói:

- Có có có, ngươi nói xem, ta đúng là già tới hồ đồ rồi, không ngờ lại quên mất cái này.

Nói xong, hắn từ trên đai lưng cởi một ngọc bài xuống, tính chất không phải thượng thừa, có điều nhìn ra được là rất được Hà chưởng quỹ để ý.

Dẫu sao hắn cũng không phải hào phú, ngọc bài này chắc là gia truyền, có thể lấy ra, chứng tỏ nhân phẩm của hắn cũng không tồi.

Mấy ngày nay ăn của hắn dùng của hắn, còn cầm không ít tiền đi mua quần áo cho Liên nhi, trong lòng Lý Ngư cũng hơi ngại.

Ngón tay Lý Ngư vuốt một cái, một vầng sáng màu xanh lục vấn vít trên trên ngón tay .

Hắn điểm một cái, một đạo lục mang được rót vào trong ngọc bài, Lý Ngư theo phép bào chế, có điều lần này lại là hơi nước.

Ngọc bài vốn bình thường, bên trong có một gợn sóng màu xanh lục, còn có một cỗ hơi nước trong suốt, hai cỗ linh khí đan xen vào nhau, không ngừng chạy trong ngọc bài.

Lý Ngư trả ngọc bài lại, cười nói:

- Đeo cái này trên người, có thể giúp ngươi bớt sinh tật bệnh, trừ tà tránh tai.