Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chân khí chảy vào trung tâm, cũng như bị nuốt vào hắc động.
Hắn lắc đầu.
"Không thể tu hành cũng không sao, ngươi để ta ngồi bên cạnh ngươi là được rồi." Tiểu Hòa nói.
"Vì sao?" Lâm Thủ Khê muốn biết nguyên nhân.
"Bởi vì trên người ngươi có khí tức rất dễ chịu." Tiểu Hòa mở to đôi mắt trong veo, hàng mi dài khẽ run trong gió.
"Ngươi muốn ăn ta à?" Lâm Thủ Khê có phần không hiểu phong tình.
"Ăn ngươi?" Tiểu Hòa sững sờ, chợt gương mặt trắng như tuyết ửng lên sắc anh đào. "Ngươi, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Khinh suất..."
Lâm Thủ Khê đang muốn giải thích, Vương Nhị Quan ngồi thiền một chu thiên bên cạnh đã không nhịn được nữa, hắn nghe Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa trong góc líu ríu không ngừng, liền tức giận nói: "Lâm Thủ Khê, ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, sao nào? Nàng có ân cứu mạng với ngươi, ngươi đã vội vàng muốn lấy thân báo đáp như vậy à?"
"Ân cứu mạng?" Lâm Thủ Khê hoang mang hỏi: "Đây là chuyện gì?"
...
"Ngươi không phát hiện ngươi tỉnh muộn hơn tất cả mọi người à?" Vương Nhị Quan hỏi.
Lâm Thủ Khê đương nhiên phát hiện, nhưng hắn cho rằng, đây là bởi vì mình cùng Mộ Sư Tĩnh quyết chiến và đối mặt tà linh, thân và tâm đều lưu lại thương tích rất lớn, cho nên hôn mê lâu hơn... Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?
"Vì sao?" Lâm Thủ Khê hỏi nguyên do.
Vương Nhị Quan bèn đem toàn bộ sự tình kể lại cho hắn.
"Thần đàn ở vách núi, chúng ta đều bị triệu tập lên thần đàn, ngất đi nhưng không biết vì sao ngươi lại rơi xuống dưới vách núi. Vân chân nhân trước khi đưa chúng ta đi, nếu không phải vị Tiểu Hòa cô nương này thò đầu ra nhìn, phát hiện ra ngươi, chắc bây giờ ngươi đã bị côn trùng trong bùn ăn sạch rồi." Vương Nhị Quan nói bằng giọng châm chọc.
Rơi xuống sườn núi... Chẳng lẽ một phần vết thương của mình là do ngã?
"Vậy vách núi kia cao không?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Không thấp." Vương Nhị Quan thản nhiên đáp.
Lâm Thủ Khê càng thêm cảm thấy mình có thể sống sót quả thật là một kỳ tích.
"Đa tạ ân cứu mạng của Tiểu Hòa cô nương." Lâm Thủ Khê nhìn về phía Tiểu Hòa, chân thành nói.
"Ừm... Không có gì." Tiểu Hòa nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tiểu Hòa cô nương làm sao biết được ta ở phía dưới?" Lâm Thủ Khê hỏi.
Tiểu Hòa mím môi suy nghĩ một hồi, đáp: "Ta không xác định, lúc ấy trong lòng ta chỉ dâng lên một loại trực giác, bèn đi xem thử, không ngờ thật sự có người ngã xuống."
"Thì ra là thế.” Lâm Thủ Khê chân thành nói: "Sau này nếu có cơ hội, Lâm mỗ nhất định sẽ hảo sinh báo đáp cô nương."
"Ta nói một vòng, sao ngươi vẫn giữ nguyên bộ dáng lấy thân báo đáp vậy hả!" Vương Nhị Quan gắt lên.
Lâm Thủ Khê chẳng buồn để ý tới hắn.
"Ừm, sau này hẵng nói." Tiểu Hòa nhẹ giọng.
Nàng dường như không muốn trò chuyện thêm, liền nhắm mắt lại, bắt đầu đả tọa, đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy niệm tụng tâm quyết.
Ánh nắng mong manh lướt qua mái hiên, rọi lên mái tóc nàng, khiến mái tóc dài trắng như lụa trở nên trong suốt và lấp lánh.
Lâm Thủ Khê cũng đả tọa theo.
Lúc này hắn không thể tu hành, cũng chẳng miễn cưỡng bản thân, chỉ lẳng lặng điều dưỡng thương thế.
May thay thể phách hắn trời sinh phi phàm, nếu thương thế này rơi vào kẻ khác, chỉ sợ đã sớm qua đầu bảy.
Ánh mắt Lâm Thủ Khê lướt qua đại đỉnh, qua những bụi tảo sậy ngang dọc trong đình viện, rồi dừng trên mái cong cổ điển cùng xi vẫn hùng dũng trên đó... Tất cả hiện ra giữa làn sương mờ mịt, mang đến một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Khi còn bé, hắn thường một mình ngồi trên ghế trúc dưới mái hiên, tùy tiện chọn một quyển sách, ngồi một lần là hết cả ngày.
Bởi tu vi võ đạo của hắn tăng tiến quá nhanh, cho nên dù trong tay hắn cầm sách cấm, mọi người vẫn cho rằng hắn đang lĩnh ngộ thiên địa chí lý nào đó.
Trên thực tế, chỉ vì khuôn mặt hắn vốn đã lạnh nhạt.
Lâm Thủ Khê đã tự vấn lòng rất nhiều lần, hắn nhận ra mình lưu luyến thế gian này.
Bốn mùa rõ rệt, hoa cỏ thơm ngát, người người qua lại, hắn có thể từ đó thu hoạch được một loại bình yên. Dĩ nhiên, sự yên tĩnh ấy đôi lúc cũng bị phá vỡ.
Ví dụ như khi mười hai tuổi, các sư huynh tỷ của hắn nghe nói Mộ Sư Tĩnh đi Phật môn một chuyến, không nói một lời liền phá vỡ vô số thiền tâm, cảm thấy Ma Môn mất hết thể diện, bèn cứng rắn kéo hắn tới một nơi gọi là Từ Hàng Tĩnh Trai, để tìm lại mặt mũi.
Hắn quyết giữ mình trong sạch, liều chết không theo.
Các sư tỷ hiếu sự liền khuyên bảo: "Những ni cô xinh đẹp kia không thù không oán với ngươi, ngươi chỉ đi một chuyến, sợ cái gì chứ?"
"Ta không thù không oán với các sư tỷ." Hắn vô tội mà uất ức đáp lại.
"Bây giờ trên giang hồ đang bàn tán xôn xao về Mộ Sư Tĩnh, cứ tiếp tục như vậy sư đệ lại bị lép vế mất." Các sư huynh sư tỷ vô cùng lo âu.