Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên đài Quan Âm Các, thiếu niên mình đầy máu me ngoảnh đầu nhìn tử thành trong màn mưa mịt mùng, trái tim không thể kìm nén mà điên cuồng đập mạnh.
Ngôi chùa trước mặt cao chừng hai tầng.
Mái ngói dốc đứng, đấu củng tựa xương vỡ ghép thành, âm u đến gai mắt, trên tấm biển không có lấy một chữ.
Hắn mạnh mẽ đẩy cửa các, may mắn thay, cửa không cài chốt.
Tựa vào cửa, tiếng mưa như trút nước bên tai nhỏ đi vài phần, hắn há to miệng, tham lam hít từng ngụm khí lạnh, thân thể bị vô số cơn đau buốt sắc lẻm cấu xé, run rẩy không ngớt.
Hắn tên là Lâm Thủ Khê, mười lăm tuổi, là truyền nhân của Ma môn.
Hôm nay là ngày Ma Môn bị diệt vong.
Mấy năm nay, Ma Môn vốn chỉ còn sót lại một mạch, sau khi Đạo Môn tích lũy đủ lực lượng, cuối cùng đã phát động cuộc vây giết sau cuối.
Các sư huynh sư tỷ đều đã bị bắt, hắn là người duy nhất thoát thân được.
Từ Hắc Nhai đến tòa tử thành cấm địa này, vốn đã mang thương tích, hắn lại bị truy sát ròng rã một ngày trời.
Kẻ truy sát hắn là một thiếu nữ cùng tuổi, cũng là người duy nhất trên khắp thiên hạ có khả năng đoạt mạng hắn.
Nàng là truyền nhân của Đạo Môn, tên là Mộ Sư Tĩnh.
"Mộ Sư Tĩnh...”
Hắn chậm rãi lẩm nhẩm lại cái tên này.
Theo lời các trưởng bối, hắn và Mộ Sư Tĩnh đều là những hài nhi được sinh ra ở tòa tử thành này mười lăm năm trước, cũng là hai kẻ sống sót duy nhất sau tai ương năm đó.
Dường như được thần phật đoái thương, sau khi đại nạn không chết, bọn họ sở hữu thiên phú và căn cốt mà người thường không tài nào tưởng tượng nổi.
Trên giang hồ có ‘Vân Đỉnh bảng’, chuyên xếp hạng cao thủ thiên hạ, từ năm mười tuổi, hắn và Mộ Sư Tĩnh đã vững vàng chiếm giữ hai vị trí đầu tiên.
Bảng xếp hạng đó hàng năm hắn đều liếc qua một lần, có khi hắn xếp trên Mộ Sư Tĩnh, có khi Mộ Sư Tĩnh lại ở trên hắn, còn những người phía sau... Hắn chỉ mơ hồ nhớ người thứ ba họ Quý, còn những kẻ sau đó thì ngay cả họ cũng chẳng có ấn tượng.
Đáng tiếc, hai tài năng xuất chúng này lại không phải một đôi thần tiên quyến lữ. Kể từ khi bọn họ lần lượt được Ma Đạo hai tông thu nhận, cuộc quyết chiến sinh tử giữa hai người đã là chuyện được định sẵn.
Lâm Thủ Khê nhắm nghiền mắt, lòng bàn tay dính nhớp siết chặt chuôi kiếm, mũi kiếm rũ xuống mặt đất.
Hắn luôn tự nhận mình là một sát thủ thiên về cảm giác, nếu như tình cờ có thể đâm ra một kiếm kinh thiên động địa, Mộ Sư Tĩnh dẫu có vạn pháp hộ thân cũng khó tránh khỏi bị một kích đoạt mạng.
Gió lùa qua khe cửa sổ, hòa cùng tiếng mưa gào thét không ngừng.
Một khắc nào đó, hắn đột ngột mở mắt.
Nàng tới rồi!
...
Mộ Sư Tĩnh đứng trên đầu rồng, dải lụa trên đạo bào bay phấp phới trong gió.
Lưỡi kiếm tựa như đôi mắt u tịch của nàng, cùng nàng bao quát cảnh mưa gió khắp thành.
Tòa tử thành này là nơi nàng sinh ra, nhưng nếu không phải mệnh lệnh sư môn, nàng vĩnh viễn không muốn quay về.
Đây là cấm địa mà cả thiên hạ đều biết, lắng đọng thứ linh khí mục nát không thể xua tan. Người bình thường bước vào sẽ lập tức bị ăn mòn, cho dù hôm nay nàng đã đi đôi tất mỏng bằng băng tơ tuyết trắng có khả năng ngự tà, khi chân chạm đất vẫn cảm thấy đôi chút khó chịu.
Tòa thành này nổi danh trong giới tu đạo, nhưng hôm nay khi thực sự đặt chân đến, nàng mới nhận ra nơi đây còn quỷ dị hơn cả những gì mình tưởng tượng.
Cửa Tử thành vốn đã bị triều đình phong tỏa mười lăm năm, khóa chặt bằng vài then lớn và xích sắt, bất luận kẻ nào cũng không được phép vào. Nhưng hôm nay, khi Lâm Thủ Khê chạy trốn tới nơi này, cửa thành lại quỷ dị mở ra một khe hở, xích sắt và then gỗ đều đứt gãy rơi vương vãi trên đất.
Trước khi vào thành trời vẫn trong xanh vạn dặm không mây, nhưng ngay khi nàng vừa bước vào, chỉ trong nháy mắt trời đất đã tối sầm, mưa lớn trút xuống như thác đổ.
Trong thành và ngoài thành rõ ràng là hai thế giới hoàn toàn tách biệt!
Nàng đuổi theo Lâm Thủ Khê dọc đường phố, phá vỡ không ít cửa của các tòa nhà cũ. Bên trong phòng, mạng nhện và bụi bặm phủ đầy, lại là một cảnh tượng quỷ dị khác.
Ở thế tục, nhiều nhà thường thờ tượng Tôn giả để cầu phúc trừ tai. Cư dân trong tòa thành chết này cũng không ngoại lệ, chỉ có điều pho tượng họ cung phụng không phải thần, cũng chẳng phải phật... Những pho tượng ấy méo mó mà kỳ dị, phần lớn đều có đầu lâu như bạch tuộc, thân hình như lân trùng. Ngay cả chất liệu đá dùng để điêu khắc cũng tỏa ra cảm giác châm chích da thịt.
Trên đời này thật sự tồn tại thứ yêu nghiệt như vậy sao?
Mộ Sư Tĩnh từ nhỏ thanh tu, kính lễ thần linh, đạo tâm vốn nên tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng từ khi vào thành đến nay, nàng luôn cảm thấy có một giọng nói thì thầm nơi đáy lòng, tựa như muốn kể ra một bí mật kinh hoàng nào đó.