Tiệm Sủng Thú Siêu Thần

Chương 42. Tên Này Thiếu Tiền Đến Phát Điên Rồi Hả?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sắc mặt Tô Bình bình tĩnh nói: "Tôi nói là có huấn luyện qua. Nếu các cô còn muốn hỏi quá trình huấn luyện cùng với phương pháp, vậy thì rất xin lỗi. Không thể nói được.”

Tô Yến Dĩnh đến giờ mới biết rõ Tô Bình đã hiểu lầm cái gì, cô vội vàng lắc đầu nói: "Ông chủ, tôi không hề có ý muốn tìm tòi nghiên cứu gì đối với phương pháp huấn luyện cùng quá trình của các anh. Chỉ vô cùng cảm tạ các anh vì đã giúp tôi bồi dưỡng sủng thú mà thôi.”

"Ờ...” Tô Bình thấy thế cũng thu hồi gương mặt lạnh lùng, nói: "Đã muốn cảm ơn, vậy thì trả thêm cho tôi ít tiền là được.”

"A?” Tô Yến Dĩnh có chút sửng sốt.

Đòi thêm tiền?

Dưới cái nhìn của cô, người có thể bồi dưỡng một con Lôi Quang Thử đến loại tình trạng này tuyệt đối chính là nhân vật trên trời, đâu còn để ý những tục vật ngoài thân như tiền bạc?

"Không có tiền?” Tô Bình hơi nhíu mày, sắc mặt lại dần dần chuyển thành lạnh nhạt.

Trông thấy Tô Bình trở mặt, Tô Yến Dĩnh cũng có chút hoảng hốt, làm sao lại có cảm giác hình như ngay từ đầu, mình đã nhầm lẫn cái gì đó rồi thì phải. Lôi Quang Thử của cô thật sự được bồi dưỡng ra từ chỗ này sao?

"Đây chính là thấy tiền sáng mắt, lần này xem như tôi được mở rộng tầm mắt rồi!” Lam Nhạc Nhạc bên cạnh nhìn thấy phản ứng của Tô Bình, không nhịn được mà mắng chửi một hồi, sau đó lập tức lôi kéo tay Tô Yến Dĩnh, nói: "Dĩnh Dĩnh, tớ nghĩ là cậu nhận lầm rồi. Loại địa phương này căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra một con Lôi Quang Thử như thế. Hoặc là đầu óc con vật nhỏ kia tự dưng khai khiếu, hoặc là nguyên nhân khác. Bọn mình trở về suy nghĩ kỹ lại đi?”

Tô Yến Dĩnh lấy lại tinh thần, sau đó lắc đầu, nói: "Ông chủ đã nói mình từng huấn luyện qua thì tôi tin tưởng nó đã phát sinh biến hóa ở chỗ này, mặc kệ như thế nào, vẫn phải cảm tạ ông chủ đã chiếu cố.”

Nói xong, cô nhìn Tô Bình với biểu cảm lạnh nhạt, thờ ơ, lập tức ý thức được cái gì, sau đó lấy điện thoại di động ra, quét chuyển một ngàn tệ qua, lại lên tiếng nói: "Ông chủ, đây là một chút tâm ý của tôi.”

Tô Bình không ngờ đối phương thật sự sẽ đưa thêm tiền cảm ơn, ra tay xem như hào phóng, bởi vậy sau khi kinh ngạc một hồi, hắn cũng khẽ gật đầu, nói: "Không tệ không tệ, nếu nhiều thêm chút nữa thì quá tốt rồi.”

Tô Yến Dĩnh có chút im lặng, đương nhiên là cô không thể tiếp tục quét thêm tiền cho Tô Bình.

"Anh...loại người gì thế này!” Lam Nhạc Nhạc bên cạnh nghe thấy Tô Bình nói như vậy, kém chút nữa đã tức giận đến nổ tung. Lúc này, cô nhìn qua nhóm thức ăn cho sủng thú trên quầy hàng phía sau lưng Tô Bình, đột nhiên hai mắt trợn trừng.

"Ba trăm tệ một gốc? Chuyện này... anh bán hàng kiểu gì thế? Chém khách ác quá đi mất!”

Cô nói xong, lập tức nắm chặt tay Tô Yến Dĩnh, vội vàng thúc giục: "Đi mau, cửa hàng này tuyệt đối là hắc điếm, quá hố người rồi!”

Tô Yến Dĩnh nghe bạn mình nói thế, trong lòng có chút sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía sau Tô Bình và đương nhiên là cũng kinh ngạc không kém.

Chẳng qua, thân thể của cô chỉ lắc lư hai lần, vẫn không bị Lam Nhạc Nhạc kéo đi.

Sau một lúc lâu, Tô Yến Dĩnh mới lấy lại tinh thần, không khỏi nhìn về phía Tô Bình, đã thấy Tô Bình bày ra gương mặt lạnh nhạt, không có lấy một chút xấu hổ nào.

Trong đôi mắt Tô Yến Dĩnh hiện lên vẻ suy tư, sau khi do dự một hồi, cô nói: "Ông chủ, tôi muốn tiếp tục gửi nuôi mấy con sủng thú, anh xem có được không?”

Có mối làm ăn tới cửa, đương nhiên là Tô Bình hết sức cao hứng, đã gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, cô muốn gửi nuôi bao lâu?”

"Ba ngày đi.” Tô Yến Dĩnh do dự một hồi rồi nói.

Tô Bình khẽ gật đầu, đã lấy chiếc máy tính kiểu cũ ra nhanh chóng tính toán một lúc rồi nói: "Ba ngày, 3 nhân 24, ừ, mỗi con sủng thú cần 7200 tệ tiền nuôi gửi, cô muốn gửi nuôi mấy con?”

"Gửi nuôi ba con...” Lời vừa nói được phân nửa, trong thoáng chốc Tô Yến Dĩnh đã mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Tô Bình: "Phí, phí gửi nuôi là bao nhiêu?”

"Tôi không nghe lầm chứ?” Lam Nhạc Nhạc đang đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

"7200 tệ một con.” Tô Bình nhìn phản ứng của hai người, khẽ cau mày nói.

"7200 tệ?” Tô Yến Dĩnh không nhịn được khẽ lặp lại một lần, cô thực sự đang hoài nghi lỗ tai mình nghe sai rồi: "Mỗi một con 7200? Ông chủ, tôi chỉ gửi nuôi ba ngày thôi!”

Tô Bình gật đầu nói: "Không sai, đó chính là giá của ba ngày. Phí gửi nuôi giá mỗi giờ là 100 tệ, ba ngày vừa vặn 7200 tệ.”

"Một giờ 100 tệ?” Lam Nhạc Nhạc nhìn về phía Tô Bình giống như nhìn một con quái vật.

Tên này thiếu tiền đến phát điên rồi hả?

Lam Nhạc Nhạc tức giận vô cùng. Coi như cửa hàng của mấy vị đào tạo đại sư số một số hai của bản địa cũng chỉ lấy cái giá này là cùng.

Thế nhưng, cửa hàng nhỏ nát bét này tính là gì?

Nhìn hoàn cảnh chung quanh, mặc dù sạch sẽ nhưng mặt tiền cửa hàng nhỏ hẹp, cũ nát, lại nằm ở khu vực hẻo lánh, đoán chừng tiền thuê cửa hàng mỗi tháng cũng sẽ không vượt quá ba ngàn tệ. Cửa hàng nhỏ như vậy cũng dám so với những cửa hàng lớn nổi danh kia?