Tiệm Sủng Thú Siêu Thần

Chương 37. Nhiệm Vụ Chính Tuyến!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phạm Tiểu Ngư rầu rĩ không vui nhưng cũng chỉ có thể ôm đống đồ cùng anh mình rời khỏi cửa hàng, chờ trở lại trên xe mới tức giận hừ một tiếng: "Người này quá ghê tởm, tức chết em rồi!”

Mấy lần nói chuyện đều bị lời nói của Tô Bình làm cho uất nghẹn đến sít sao, cô đã sớm nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải e dè vì Tô Bình thể hiện ra thực lực kinh khủng, cô đã muốn nhảy dựng lên rồi!

Phạm Ngọc Kinh có chút bất đắc dĩ, nói: "Là chúng ta sơ suất quá, không nghĩ tới loại địa phương nhỏ này thế mà gặp được dạng quái nhân như vậy, người này rõ ràng là có thực lực cao, lại còn trẻ tuổi, thế mà cam tâm tình nguyện ở chỗ này an nhàn sống qua ngày, thật sự là nhìn không thấu.”

"Hừ, giả thần giả quỷ mà thôi, có lẽ hắn là con riêng của một gia tộc lớn nào đó, không có nhà để về, chỉ có thể ở nơi này buôn bán gia sản kiếm chén cơm ăn!”

Phạm Tiểu Ngư dùng suy nghĩ ác nhất để phán đoán, nói đến mức khóe miệng cô vô thức nhếch lên, tâm tình mù mịt cũng tan thành mây khói.

Phạm Ngọc Kinh nhìn cô em gái đang tự an ủi mình đến vui vẻ như thế, có chút im lặng, sau đó tức giận nói: "Được rồi, em tới lái xe đi, trước tiên chúng ta hãy đi tìm bệnh viện tốt để anh băng bó lại đã, chờ một lúc nữa anh liên hệ với mấy người bạn của anh, nhờ bọn họ tới trị liệu.”

Phạm Tiểu Ngư nghe vậy không khỏi nhìn thoáng qua cánh tay vặn vẹo của anh hai, ý cười biến mất, hàng chân mày hơi nhíu lại, đôi mắt lộ vẻ đăm chiêu. Có thể khiến cho anh mình trở thành như vậy, qua chuyện này đã đủ để thấy được thực lực của người này vượt xa cô rồi. Cô tự hỏi trong đám đồng lứa ở trường, bản thân cũng được xem như cực kỳ đỉnh cao rồi, không nghĩ tới tại địa phương nhỏ, thậm chí còn có thể nói là hang cùng ngõ hẽm này, lại gặp được người mạnh hơn.

"Thật sự là đáng giận mà!” Nghĩ đến dáng vẻ lạnh nhạt của người kia, cô lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi, hận đến ngứa ngáy.

Ong ong!

Chiếc ô tô giống như một con dã thú phát cuồng, ống bô xe phát ra tiếng gầm gừ.

Phạm Ngọc Kinh mơ hồ cảm giác được không thích hợp, Ngay sau đó, chiếc ô tô đột nhiên bắn ra ngoài.

"Đừng...”

...

...

Nghe được tiếng ô tô chạy như bay, Tô Bình biết hai anh em kia đã rời đi rồi, chỉ là nghe âm thanh ống bô xe gầm gừ, có vẻ bọn họ đi rất gấp.

"Hẳn là đi trị liệu.” Tô Bình nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều nữa, tâm tư đã nhanh chóng trở lại trong tài khoản của mình.

Hắn tính toán một phen, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.

8700 tệ + 20000 tệ+ 2860 tệ= 31560 tệ.

Tổng cộng là hơn ba vạn!

Đổi thành năng lượng, chính là 315.6 điểm!

"Rốt cuộc cũng thoát khỏi cảnh nghèo khó rồi...” Khoé mắt Tô Bình hơi ươn ướt, hắn lập tức dùng ý niệm mở cửa hàng trong đầu, không nói hai lời, lập tức mua lấy bình dịch giác tỉnh giá trị 100 điểm năng lượng.

“100 điểm.”

Điểm năng lượng được khấu trừ, trong túi Tô Bình bỗng nhiên nhiều thêm một vật nặng trĩu. Hắn móc ra xem xét, đúng là bình dịch giác tỉnh trong cửa hàng.

"Hệ thống, thứ này làm sao uống?” Đôi mắt Tô Bình tỏa sáng, lập tức hỏi.

]Dịch giác tỉnh là địa huyệt linh tuyền thượng cổ, chỉ cần uống bằng đường miệng là được.] Hệ thống lạnh nhạt nói.

Tô Bình nghe vậy đã muốn dùng ngay, bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì mới vội vàng rời quầy quay người đóng cửa hàng lại, sau đó đi vào trong phòng, lúc này mới vặn cái bình ra, một ngụm uống sạch dịch giác tỉnh.

Thứ rót vào trong miệng lại giống như là mây mù, mà không phải dòng nước.

"Thật ấm...”

Vừa mới uống xong, Tô Bình đã có cảm giác đám mây mù như dòng nước ấm kia tràn vào phế phủ, chúng nhanh chóng lưu thông đến toàn thân, cánh tay, hai chân, phần lưng cùng mấy vị trí khác tất cả đều biến thành lửa nóng.

Cùng lúc đó, thân thể của hắn như dần dần nhẹ hơn, không hề nặng chút nào, tựa như tùy thời bay lên, bồng bềnh trong gió.

Cả người đằm chìm trong cảm giác ấm áp, Tô Bình ngầm nghe được các vị trí trong cơ thể truyền đến thanh âm tan vỡ nhẹ nhàng, thanh âm kia hết sức kỳ lạ, cảm giác cũng vô cùng kỳ diệu, tựa như mỗi một tế bào trong thân thể đều đang nảy mầm cùng phân liệt, từ bên trong bắn ra tế bào mới.

Loại cảm giác vỡ tan cùng tân sinh này rất kỳ diệu, không giới hạn trong thân thể, Tô Bình cảm giác đầu mình cũng như thế, trong lỗ tai không ngừng truyền đến âm thanh lốp bốp rất nhỏ, thẳng đến tư duy bị thanh âm này chiếm cứ hoàn toàn.

Hồi lâu, hồi lâu sau... Khi hết thảy đều rút đi, khi Tô Bình mới lần nữa mở mắt.

Một thế giới vô cùng rõ ràng, lại cực kỳ gần gũi xuất hiện ở trước mắt.

Tô Bình kinh ngạc phát hiện, gian phòng âm u cùng hết thảy quanh mình đều thấy vô cùng rõ ràng, bao quát những quả tròn nhô lên trên vách tường vôi trắng cũng có thể thấy rõ.

[Chúc mừng kí chủ trở thành chiến sủng sư, mở ra nhiệm vụ chính tuyến.]

[Nhiệm vụ chính tuyến: Mời kí chủ trong thời gian một tuần bồi dưỡng ra một sủng thú thuộc về chính mình, tư chất sủng thú không được thấp hơn trung thượng đẳng.] Tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến.

Tô Bình kinh ngạc.

Còn có nhiệm vụ chính tuyến?

Nhưng lại để hắn cho bồi dưỡng một con sủng thú tư chất trung thượng đẳng?