Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phún Thủy Thú là sủng thú rất phổ biến, cấp 1 đến cấp 3 nó có bộ dáng gì, ngay cả đứa trẻ bảy - tám tuổi cũng có thể nhận ra được, mà cô lại càng rõ ràng.
Trong mắt Phạm Ngọc Kinh lóe lên một mảnh kinh hãi, không nghĩ tới Lam Nguyên Quả này lại thật sự có hiệu quả thăng cấp sủng thú!
Mặc dù chỉ giới hạn ở sủng thú cấp thấp, nhưng nhiêu đó cũng là vô cùng khó được rồi!
"Thành công.” Tô Bình nhìn thấy kết quả này, trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói với hai người:"Hai vị còn nghi vấn gì không?”
Hai anh em kia nhanh chóng lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp.
"Thật có lỗi, trước đó chúng tôi mạo phạm.” Phạm Ngọc Kinh nhịn xuống nỗi đau gãy tay, hơi cắn răng nói.
Sắc mặt Phạm Tiểu Ngư biến đổi không chừng, cuối cùng cũng ngầm thừa nhận.
Bọn họ biết, một người có thể tùy ý bán bảo vật tấn cấp, còn thật thật giả giả có bảo vật đủ khả năng trợ giúp sủng vật khải linh thì tuyệt sẽ không phải là gian thương, có thể thấy được Nham Chu Quả đối phương bán cho ông nội cũng không phải vật tầm thường, cho nên mới được Xích Chu Điểu yêu thích.
"Ừm.” Tô Bình gật đầu, thản nhiên tiếp nhận lời xin lỗi, mặc dù trước mắt xem là đối phương thua thiệt, nhưng nếu không có hệ thống che chở thì giờ phút này người ăn thua thiệt có lẽ chính là hắn, dù sao lấy thái độ cường thế của đối phương lúc trước, căn bản sẽ không chịu nghe hắn giải thích.
Một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, bầu không khí có chút xấu hổ.
Phạm Tiểu Ngư nhìn Thất Thải Phật Tâm Diệp, do dự một chút mới lên tiếng hỏi: "Ông chủ, thứ này thật sự có hiệu quả sao?”
Tô Bình nhíu mày lại, đã đến nước này còn chất vấn? Sắc mặt hắn không tốt nói: "Tôi đã giới thiệu qua rồi, sẽ không nói lại lần thứ hai.”
Phạm Tiểu Ngư thấy hắn hiểu lầm, vội vàng muốn giải thích, lúc này Phạm Ngọc Kinh chợt ra tay, trực tiếp đưa thẻ cho Tô Bình, nói: "Thứ này, chúng tôi mua.”
Lại giải thích thêm cũng không bằng mua sắm.
Phạm Ngọc Kinh cảm thấy bỏ ra hai vạn để nghiệm chứng một lần cũng rất đáng, lỡ như là thật, chẳng phải đã kiếm lời lớn rồi!
Coi như là giả, thì với gã 20 ngàn tệ cũng không tính là gì, tùy tiện ra ngoài khai hoang một chuyến cũng có thể kiếm về gấp mười gấp trăm lần con số đó rồi.
Nhìn thấy anh mình quyết đoán như vậy, Phạm Tiểu Ngư cũng thoáng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ, cô cũng không nói thêm lời nào, chỉ là trong lòng cứ có cảm giác hơi không cam tâm.
"Hả?” Nghe được tiếng nhắc nhở tiền nhập sổ, Tô Bình hơi nhíu mày, không ngờ người này ra tay nhanh như vậy.
20 ngàn tệ nhập sổ cũng chính là 200 điểm năng lượng. Có 200 điểm năng lượng này, hắn lập tức có thể mua sắm một bình dịch giác tỉnh để trở thành chiến sủng sư rồi.
Mặc dù trong lòng có chút vui sướng, nhưng mặt ngoài Tô Bình lại hết sức bình tĩnh, còn có vẻ tiếc nuối, dù sao giá cả chân chính của Thất Thải Phật Tâm Diệp cũng không chỉ nhiêu đây, nếu không phải bán ở bên ngoài được tiền lời không thể chuyển đổi thành điểm năng lượng thì hắn đã mang toàn bộ thức ăn cho sủng thú ra ngoài bán, đến lúc đó giá cả bao nhiêu còn không phải do hắn tùy tiện cho?
[Hệ thống, thật sự không thể tăng giá hả?] Tô Bình lưu luyến không rời âm thầm hỏi.
[Hệ thống định giá hợp lý, không cần sửa đổi.] Hệ thống nói.
Tô Bình như có một búng máu đọng lại ở cổ họng, sắc mặt hơi phiếm đen.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn khổ của Tô Bình, sắc mặt hai anh em nhà kia càng thêm quái dị, người ta chỉ khi nào làm ăn thất bại mới không vui, không nghĩ tới ông chủ này thì ngược lại, làm ăn thành công nhưng sắc mặt không được tốt.
Đúng là quái nhân!
"Cho anh này.” Tô Bình đưa hàng cho đối phương.
Phạm Tiểu Ngư vội vàng thay anh mình tiếp nhận, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Thứ này dùng như thế nào mới là tốt?”
"Dùng như thế nào hả?” Tô Bình thản nhiên nói: "Nhai nát ăn vào, như vậy sẽ không bị nghẹn chết.”
Phạm Tiểu Ngư suýt nữa thì tức đến ói máu, bị hắn nói cho một câu mà uất nghẹn ở trong lòng, bởi vậy cứ ngẩn người một hồi lâu cũng không nói được một câu nào.
Phạm Ngọc Kinh không để ý đến em gái vừa ăn quả đắng, lại nói với Tô Bình: "Ông chủ, Nham Chu Quả còn bao nhiêu, tôi muốn hết.”
Thấy lại có thêm một vụ mua bán mới, sắc mặt Tô Bình hơi hòa hoãn mấy phần, hắn lập tức quay người cầm lấy bình Nham Chu Quả ra đếm, sau đó nói: "Một quả 130 tệ, còn lại 22 quả, tổng cộng là 2860 tệ.”
"Một quả 130 tệ?” Phạm Tiểu Ngư đã kịp phản ứng lại, sau đó trợn mắt hốc mồm,
"Anh tính bán theo số quả?”
"Chẳng lẽ cắt miếng bán?” Tô Bình liếc cô, lạnh nhạt nói.
Phạm Tiểu Ngư: “...”
Lúc trước, Phạm Ngọc Kinh có chú ý tới Nham Chu Quả trong tay ông nội đã không còn mấy, vốn cũng chuẩn bị tâm lý rồi nên không nhiều lời, chí ít thì trước mắt, Nham Chu Quả chính là loại đồ ăn duy nhất Xích Chu Điểu chịu ăn, coi như mắc một chút cũng đành.
Trả tiền, thu hàng, Phạm Ngọc Kinh nhìn thoáng qua đám thương phẩm khác trên quầy, lại không còn tâm tư thăm dò nữa mới quay sang nói với em gái: "Đi thôi.”