Phổ La Chi Chủ

Chương 47. Nhà sang cực phẩm (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Tôi còn nuôi được Trạch linh nữa hả?”

“Được chứ! Nơi hiểm ác có nhiều oán hồn, mà oán hồn thích hợp nhất để nuôi dưỡng Trạch linh.

Cứ lấy thung lũng Liên Âm của Dược Vương Câu làm ví dụ, thung lũng này âm khí rất nặng nên nuôi dưỡng rất nhiều Oán linh. Không biết có bao nhiêu người bỏ mạng trên núi, đây chính là nơi hiểm ác điển hình.

Nơi này tốt lắm nhé, yên tĩnh, người bình thường không dám làm phiền.

Cậu xây nhà ở trong thung lũng Liên Âm, ở nửa năm, vững căn cơ là có thể nuôi thành Trạch linh ngay. Trạch linh hấp thụ Oán linh sẽ trở nên ngày càng mạnh mẽ, cũng vô cùng có lợi đối với việc tu hành sau này của cậu.”

Lý Phán Phong suy nghĩ một lát, hỏi một vấn đề có vẻ nông cạn nhưng lại vô cùng quan trọng: “Thế nào là Oán linh?”

Người bán hàng rong khẽ chớp mắt, khá kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu có học thức cao hả? Oán linh là gì còn phải hỏi tôi à? Chính là quỷ hồn thôi, quỷ hồn có oán khí cực nặng ấy.”

À, thì ra là quỷ hồn.

Lông mày Lý Phán Phong giãn ra, cố hết sức khống chế cảm xúc nở một nụ cười.

Nghĩ đến cuộc sống sau này, ở trong một thung lũng sâu thẳm yên tĩnh, sống cùng rất nhiều Oán linh, đúng là những năm tháng ấm áp.

Có khi còn không phải chỉ một vài năm tháng mà thôi, Trạch tu tu hành trong nhà, không chừng phải sống trong thung lũng cả đời luôn ấy chứ.

Lý Phán Phong nhìn người bán hàng rong rồi hỏi rất chi là nghiêm túc: “Oán linh trong thung lũng không hại tôi à?”

“Câu hỏi rất hay.” Người bán hàng rong đáp rất chi là nghiêm túc: “Oán linh đương nhiên sẽ hại người, nhưng cậu có Trạch linh mà, Trạch linh sẽ giúp cậu chống đỡ sự xâm nhập của Oán linh.”

“Nếu Trạch linh không chống đỡ nổi thì thế nào?”

Vẻ mặt người bán hàng rong càng thêm nghiêm túc: “Cậu phải có lòng tin chứ, cậu phải tin tưởng vào sức mạnh của Trạch linh, cậu phải tin tưởng vào ý chí của mình, cậu phải tin rằng trên đời này chẳng có khó khăn nào không thể chiến thắng. Cóc cần biết cậu có tin vào bản thân hay không, anh đây tin cậu! Cậu làm được mà!”

Lý Phán Phong suy nghĩ một lát, cảm thấy người bán hàng rong nói khá có lý, nhưng cậu vẫn còn một vấn đề nữa: “Trước khi tu thành Trạch linh, ai sẽ giúp tôi cản Oán linh?”

“Chuyện này ấy à...” Vấn đề này hỏi đúng vào chỗ hiểm, người bán hàng rong lấy ra một xấp giấy vàng, trên giấy vàng vẽ đủ loại phù văn: “Đống lá bùa này đủ để cậu chống đỡ dăm ba tháng, đến lúc đó chắc cậu cũng tu luyện được Trạch linh rồi đấy.”

“Rồi sao nữa? Dù có Trạch linh rồi, tôi cũng không thể ru rú trong nhà suốt đúng không? Tôi phải ra ngoài tìm đồ ăn chứ? Tôi còn là Lữ tu nữa cơ mà? Không phải tôi vẫn phải đi khắp nơi à? Lúc tôi rời khỏi nhà phải đối mặt với Oán linh thế nào?”

“Nếu cậu chạy thật nhanh...” Người bán hàng rong không bịa nổi nữa, bèn chuyển sang chủ đề khác: “Cũng không nhất thiết phải ở thung lũng Liên Âm, còn những nơi khác nữa...”

“Những nơi khác thì làm gì được? Tôi là một Lữ tu, vẫn phải ra ngoài lượn đường. Làm theo cách này của anh thì tôi vừa thò mặt ra cửa là nộp mạng luôn còn gì.”

Nếu chỉ một hai lần thì cũng thôi đi, an cư ở nơi hiểm ác, ra cửa mua đồ ăn cũng nguy hiểm đến tính mạng, những ngày tháng này bảo tôi sống thế nào đây.

Người bán hàng rong khẽ thở dài: “Thật ra rèn luyện ở nơi hiểm ác cũng có lợi với Lữ tu mà, nhưng nếu cậu không chịu, vậy cũng đành thôi, còn có một con đường khác nữa.”

Người bán hàng rong vỗ vào quầy hàng, một ngăn kéo mở ra, bên trong đựng đủ loại đồ lặt vặt lớn nhỏ.

Người bán hàng rong lục lọi ngăn kéo một lúc lâu, lấy ra một chiếc chìa khóa. Chìa khóa này làm bằng đồng, ngắn hơn ngón trỏ, lốm đốm gỉ xanh.

“Nếu đã không muốn an cư ở nơi hiểm ác, tôi sẽ tặng riêng cho cậu một căn nhà khác.”

“Nhà như thế nào?”

Theo Lý Phán Phong thấy, nhà thế nào cũng không thể giải quyết được mâu thuẫn giữa Trạch tu và Lữ tu.

“Căn nhà này rất đặc biệt, nó là báu vật vô giá trên thế gian, nếu không phải vì tôi coi trọng quy tắc và danh tiếng, tuyệt đối không nỡ đưa thứ tốt này cho cậu đâu.” Người bán hàng rong cầm chìa khóa đưa về phía trước, xoay ngược chiều kim đồng hồ ba vòng làm một động tác mở cửa.

Gã dùng chìa khóa mở cửa vào không khí.

Động tác của gã rất nghiêm túc, dường như trước mắt thật sự có một cánh cửa.

Gã quay đầu lại, nhìn Lý Phán Phong, vẫy vẫy tay với cậu: “Lại đây, tôi dẫn cậu vào trong xem nhà.”

Vào trong?

Vào đâu chứ?

Phía trước chỉ có một khoảng không khí thôi mà.

“Mau lại đây đi!” Vẻ mặt người bán hàng rong vô cùng nghiêm túc.

Lý Phán Phong đến bên cạnh người bán hàng rong, vẫn không nhìn thấy gì cả.

Vẻ mặt người bán hàng rong vẫn nghiêm túc.

Lý Phán Phong nhìn người bán hàng rong rồi mở lời: “Tôi có quen một bác sĩ điều trị họ Vương ở khoa Tâm thần bệnh viện số 3 Việt Châu, ông ấy khá tốt, hay là anh cũng đến đó khám thử...”