Phổ La Chi Chủ

Chương 46. Thủy hỏa bất dung (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Tu vi còn biết công nhận nữa à?”

“Sao lại không chứ? Bây giờ tu vi là một phần của cậu, cậu có cảm giác thì tu vi cũng có cảm giác. Quyết định là ngủ ngoài đường hả?”

“Tôi chỉ nói vậy thôi...” Lý Phán Phong trầm ngâm suy nghĩ.

Trạch tu mỗi ngày đều phải về nhà.

Nhưng loại người không có nhà như cậu thì tính thế nào?

Vốn không có nhà, anh bảo tôi về nhà nào?

Nghĩ đến đây, Lý Phán Phong hỏi thẳng: “Tôi hiện giờ không có nhà, vốn không có nhà để về. Thế thì dù tôi màn trời chiếu đất ngủ ở bên ngoài cũng không tính là vi phạm quy tắc của Trạch tu, nói vậy không sai chứ?”

Người bán hàng rong gật đầu: “Nói thế cũng đúng.”

Lý Phán Phong nghe vậy cười nói: “Thế chẳng phải dễ giải quyết rồi à. Tôi đến nơi hiểm ác trước, chịu đựng qua một ngày một đêm đã. Sau khi trở thành Lữ tu tầng một rồi mua nhà, thế chẳng phải giải quyết được vấn đề à?”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Không làm thế được đâu.”

“Sao lại không được chứ?”

“Làm thế tương đương với phản bội Trạch tu. Tu hai đạo cùng lúc bắt buộc phải kiêm tu cả hai, nếu từ bỏ một trong hai đạo, cậu sẽ mất mạng ngay.”

Lý Phán Phong vội vàng nói: “Tôi không từ bỏ, tôi chỉ tu Lữ tu trước, rồi tu...”

“Cậu nói miệng thì có tác dụng gì?” Người bán hàng rong ngắt lời Lý Phán Phong: “Tu vi là một phần cơ thể cậu, hành động của cậu đại diện cho suy nghĩ của cậu.

Cậu tu Lữ tu đến tầng 1, tu vi đã có chút thành tựu, kết quả cậu ngay cả một căn nhà phù hợp cũng không có, Trạch tu còn chưa đi vào con đường đúng đắn, thế chẳng phải tương đương với việc từ bỏ Trạch tu rồi à?”

“Anh nói vậy hơi gượng ép đấy? Ý của tôi không phải như vậy!”

Người bán hàng rong nhún vai: “Cậu nói với tôi vô ích thôi, nếu cậu không tin thì cứ thử xem.”

“Thử... Thử thế đếch nào được.” Lý Phán Phong lại trầm ngâm suy nghĩ, rồi nghiến răng nói: “Tôi cứ không lên cấp đấy, cầm cự thế này trước, đợi nghĩ ra cách rồi tính sau!”

“Giống như cậu ta hả?” Người bán hàng rong lật cái chiếu cói lên, để lộ thi thể máu me bầy nhầy của Kiều Duyệt Sinh.

Nói là máu me bầy nhầy còn là nói giảm nói tránh, chứ rõ là một đống thịt nát.

Nếu không phải người bán hàng rong nói đây là Kiều Duyệt Sinh từ trước, Lý Phán Phong không tài nào nhận ra người này được.

“Tại sao anh ta lại biến thành thế này?”

Người bán hàng rong đậy chiếu cói lại: “Cậu ta là Tham Thực giả thuộc ám năng giả, cũng chính là Thực tu.

So với Lữ tu, thật ra Thực tu chạy không nhanh mấy, nhưng chỉ cần ăn no thì chạy nhanh hơn người thường rất nhiều.

Theo quy tắc của ngoại châu, ám năng giả không được tham gia thi đấu thể thao, đây thuộc về gian lận, nhưng nhãi ranh này liều mình vì danh lợi.

Vật chất tối không thể bị đo lường được, cho nên không ai có thể phát hiện tu vi của cậu ta, nhưng cậu ta lo có người sẽ phát hiện sự bất thường của mình. Thực tu mỗi ngày phải ăn 2 cân rưỡi cơm, cậu ta sợ bị lộ nên không dám ăn, càng không dám đạt được cấp bậc.

Cậu ta không ngừng sử dụng thiên phú cơ thể của mình, lại không chịu tu hành theo phương pháp chính xác, cũng chính là cầm cự như cậu nói. Kết quả là cầm cự đến thành ra nông nỗi này.

Cậu không thể cứ lề mề kéo dài mãi được. Trạch tu và Lữ tu, ít nhất phải có một đạo tu đến có cấp bậc, nếu kéo dài quá lâu, kết cục của cậu nhất định sẽ giống như cậu ta.”

“Tu hành đến tầng 1 là có thể dừng lại được phải không?”

“Không được. Cho dù cậu không có chí tiến thủ, việc tu hành cơ bản mỗi ngày vẫn không thể lơ là.”

Lý Phán Phong nhìn cái chiếu cói bọc thi thể: “Phải tu hành đến lúc nào mới là điểm cuối?”

“Không có điểm cuối.” Người bán hàng rong lắc đầu nói: “Từ lúc cậu chọn con đường này, đã định sẵn phải đi cả đời rồi.”

Lý Phán Phong ngẩng đầu nhìn người bán hàng rong: “Vậy anh nói xem, tôi phải vượt ải kiểu gì?”

Người bán hàng rong nhìn lại Lý Phán Phong: “Cho cậu chọn một trong hai con đường. Thứ nhất, tìm một nơi hiểm ác để an cư, tôi sẽ mua nhà cho cậu.”

Người bán hàng rong chỉ ra con đường thứ nhất, bảo Lý Phán Phong an cư ở nơi hiểm ác.

Trông có vẻ là một phương án rất tốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì vô cùng hoang đường.

Nói nó tốt là vì có thể giải quyết vấn đề, an cư ở nơi hiểm ác là giải quyết được vấn đề ở lại nơi hiểm ác một đêm hoàn hảo luôn.

Đừng nói một đêm, ở mấy đêm cũng được, trốn trong nhà của mình, tỷ lệ thành công đối phó với hiểm nguy cũng cao hơn.

Nói nó hoang đường, là vì những ngày tiếp theo cậu biết sống thế nào đây?

“Chẳng lẽ phải sống cả đời ở nơi hiểm ác à?”

Người bán hàng rong an ủi Lý Phán Phong: “Cậu đừng bi quan thế chứ, chỉ cần cậu nuôi thành Trạch linh, kẻ địch tầm thường đừng hòng vào được nhà của cậu. Cậu vẫn có thể sống những ngày an nhàn như thường.”