Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đột nhiên, một sợi dây thừng từ bên cạnh quất tới, siết chặt cổ nàng. Nàng lập tức giãy giụa, quyết thoát khỏi vòng dây.

Đừng cứu ta, nếu ngươi không phải là người đó.

Mặc kệ nàng kháng cự, sợi dây lúc nhả lúc thu. Cuối cùng nàng bị kéo lên bãi cạn, đối diện một đôi mắt vừa tò mò vừa lo lắng: "Ủa? Ngươi thật sự chưa chết à?"

"Cần gì phải cứu ta." Nhất Tiếu đã kiệt sức, yếu ớt hỏi.

"Đồ ngốc, ta không cứu ngươi, ngươi sẽ chết thật đó!" Lăng Tuyết Ảnh trừng mắt, tháo sợi dây khỏi cổ nàng.

Phó gia đã không thể quay về nữa. Vì vậy sau khi vết thương lành, Nhất Tiếu theo Tuyết Ảnh về Lăng gia. Ở nơi ấy, những a hoàn đi lại khắp sân đều có dung mạo xinh đẹp, mắt không liếc ngang, bước chân nhẹ như sương. Còn phụ thân của Tuyết Ảnh, thành thủ của Tào thành, một vị hiệp sĩ vì vợ con mà rời xa giang hồ, quy ẩn triều đình. Sau khi nghe Tuyết Ảnh kể lại chuyện của Nhất Tiếu, ông chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Muốn vui vẻ, phải học cách buông bỏ."

Buông bỏ, hai chữ nghe thật nhẹ, mà nặng tựa trời.

Yêu và hận dâng đến tột cùng thay nhau giày vò thể xác lẫn tinh thần khiến nàng khó lòng kìm nén. Nàng ghim chặt cây cung bạc vào tường, bắt đầu buông thả trong tửu sắc, vui chơi chốn nhân gian. Bốn năm qua, say rượu hát vang đã hóa thành cách để nàng phát tiết.

“Bình Lăng Tuyết Ảnh, hồng nhan Nhất Tiếu” trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất của đám công tử thế gia Bình Lăng. Thế nhưng, sự thê lương sau khi khúc tàn người tan vẫn bám riết lấy nàng. Nỗi cô quạnh của mỗi đêm dài khiến trái tim từng bị tổn thương nặng nề của nàng càng thêm trống rỗng.

Trái tim vỡ nát chưa từng lành lại ấy khiến nàng không dám chạm tới. Bởi chỉ cần khẽ chạm liền đau đến lợi hại. Chỉ cần khẽ nhìn vào liền phát hiện toàn là bóng hình của người đó. Chỉ cần gắng đè nén liền thấy nỗi nhớ tuôn chảy. Dây đàn tưởng niệm hình bóng đó đã căng quá chặt, không thể gánh thêm bất kỳ lôi kéo nào, thậm chí không dám rơi lệ, cũng không dám nhớ nhung.

Bốn năm, là Tuyết Ảnh vẫn luôn ở bên nàng. Nàng say, Tuyết Ảnh nấu trà đậm giải rượu cho nàng. Nàng khóc, Tuyết Ảnh lau khô nước mắt cho nàng. Lăng Tuyết Ảnh, một vị thiên kim tiểu thư được cha mẹ nuông chiều hết mực, lại là người duy nhất ở bên an ủi nàng không rời suốt bốn năm qua.

Khi đi dạo chợ sách cùng Tuyết Ảnh, Nhất Tiếu từng hỏi nàng: “Chúng ta chẳng thân chẳng thích, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?” Tuyết Ảnh nghe vậy liền cầm cuốn sách đang xem đập nhẹ vào đầu nàng: “Nếu ngươi chết, ta lấy cớ nào mà ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi?” Vừa dứt lời, Tuyết Ảnh đã cười lớn chạy đi.

Nhất Tiếu cứ để tháng ngày trôi qua như vậy, cho đến khi dây đàn đứt, tim vỡ nát. Cho đến ngày nỗi nhớ nặng trĩu không thể kham nổi nữa.

Muốn vui vẻ, phải học cách buông bỏ.

Ngày hôm sau Tuyết Ảnh dời đi. Lúc đi còn dặn đi dặn lại Nhất Tiếu nhất định phải đợi nàng trở về rồi mới được đến Lộc thành. Nhất Tiếu đồng ý ngay.

Tuyết Ảnh, không phải ta đối phó với ngươi. Nếu ta không đoán sai, mấy ngày nay cả Bình Lăng đều đã bị bọn họ lật tung lên rồi. Bọn họ sẽ sớm tìm đến đây thôi.

Rất nhanh.

Tiếng vó ngựa lóc cóc chẳng mấy chốc đã áp sát cổng thành Bình Lăng. Cách đó không xa, tiếng người ồn ào, Tuyết Ảnh vén rèm sa, nhìn về phía trước.

Cổng thành vốn thông thoáng giờ tắc nghẽn một đám người. Binh lính gác cổng vẫn không nhanh không chậm quát tháo, chỉ huy xe ngựa và người đi bộ chia làm hai hàng, kiểm tra từng người rồi mới cho ra khỏi thành.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thị nữ của Tuyết Ảnh là Hủ Mộc sốt ruột nhíu mày: “Lại nhằm đúng ngày tiểu thư ra ngoài mà khám xét.” Xa phu vừa kéo dây cương cho xe ngựa nhập vào hàng xe ngựa dài như rồng, vừa thuận miệng đáp: “Mấy ngày nay đều như vậy, vệ binh ngày nào cũng cầm hai cuộn tranh đối chiếu với mặt người ta. Không rõ là nhà giàu trong thành mất đồ hay gia nô bỏ trốn. Nhưng tiểu thư yên tâm, không trì hoãn bao lâu đâu.”

Ánh mắt Tuyết Ảnh rơi lên đám người hỗn tạp ở cổng thành, hình như... Bỗng nàng hạ rèm xe, phân phó: “Quay đầu lại, ta không ra khỏi thành nữa, tiền xe vẫn trả đủ cho ngươi!” Xa phu sững người nhưng vẫn sảng khoái đáp một tiếng, thúc ngựa quay đầu. Hủ Mộc kinh ngạc nhìn Tuyết Ảnh: “Tiểu thư...” Tuyết Ảnh nhíu mày ra hiệu im lặng: “Đừng hoảng hốt, về rồi hãy nói.”

Sáng sớm Tiêu Vị Nhiên vừa đến Bình Lăng, chưa kịp nghỉ ngơi đã cùng Ninh Phi đứng tại cổng thành. Ninh Phi trông còn tiều tụy hơn cả Tiêu Vị Nhiên. Hắn đi đường suốt hai ngày, đáy mắt hằn đầy tơ máu nhưng vẫn không một phút lơ là, nhìn chằm chằm vào dòng người qua lại.

Tiêu Vị Nhiên vỗ vai hắn: “Ngươi đi nghỉ một lát đi, ở đây để ta trông là được.” Ninh Phi lắc đầu: “Lát nữa người đi thăm dò mấy trang viên cuối cùng sẽ trở về, ta vẫn nên ở đây đợi thì hơn...” Lời hắn đột ngột dừng lại, chỉ về một điểm phía xa, quát lớn: “Chặn chiếc xe ngựa kia lại!”