Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Bắt nàng ta lại.” Hạ Tĩnh Thạch lạnh giọng hạ lệnh, ném phăng cung tên, xoay người lên xe ngựa, rèm che rơi xuống ngay sau lưng hắn.

Đao binh trong tay Cấm quân phản chiếu lên gương mặt trắng bệch như giấy của Phó Nhất Tiếu đang tựa vách đá.

Nàng lặng lẽ ngồi, mi mắt rũ, khẽ gảy dây cung bạc trong tay lấy nhịp. Tiếng hát vì quá tịch mịch mà hóa thê lương: “...Nhật cư nguyệt chư, hồ điệt nhi vi, tâm chi ưu hĩ, như phỉ hoán y, tĩnh ngôn tư chi, bất năng phấn phi.” Nàng rất chậm, rất chậm ngân xong chữ cuối, khó nhọc chống cung xuống đất đứng dậy, đón gió ngẩng đầu nhìn trời.

Ninh Phi gần như không ghìm nổi nước mắt.

Nhất Tiếu, người bạn thanh mai trúc mã này, người bạn đã kề vai tác chiến suốt ba năm, người bạn chỉ cần một ánh mắt là có thể yên tâm giao phó tấm lưng trần. Rốt cuộc là sự chấp nhất nào đã đẩy nàng vào hoàn cảnh thê thảm đến vậy?

Giọng Tiêu Vị Nhiên lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nhất Tiếu, nếu ngươi tự trói mình thỉnh tội, ta và Ninh Phi ắt sẽ dốc sức cầu tình trước mặt Điện hạ. Còn nếu ngươi cứ cố chấp làm theo ý mình, thì thật sự đẩy chúng ta vào chỗ bất nghĩa rồi.”

Phó Nhất Tiếu, tà áo bay phần phật trong gió, lặng thinh nghe hắn nói hết mà không đáp. Nàng chỉ khoác lại cây cung bạc lên lưng, cúi đầu, gắng dùng bàn tay không bị thương chỉnh lại y phục xộc xệch. Trong đôi mắt sâu thẳm, ngoài nỗi trống rỗng vô biên ra, chẳng còn gì khác.

Ninh Phi đã sớm đỏ hoe cả mắt, cắm phập trường đao xuống đất rồi gầm lên: "Ngươi cút xuống đây cho ta, nếu không ta trở mặt thật đấy!"

"Các ngươi nên hiểu, hôm nay ta đến đây vốn không dự định sống sót trở về" Nhất Tiếu rốt cuộc cũng cất lời, giọng trầm khàn.

Tiêu Vị Nhiên khẽ thở dài, giọng dịu xuống: "Ngươi xuống đi. Ta và Ninh Phi sẽ tìm cách dàn xếp cho ngươi, sẽ không để ngươi..."

"Ta biết" Phó Nhất Tiếu cắt lời hắn, nụ cười vẫn ấm áp như cũ: "Nhưng ta không muốn nói lời cảm tạ. Quen biết các ngươi, đời này của ta coi như đủ rồi... Ta có một câu muốn gửi đến Điện hạ, sau đó ta sẽ xuống. Ninh Phi, ngươi qua đây."

Ninh Phi không mảy may do dự mà tiến thẳng về phía nàng. Nhất Tiếu dõi theo hắn đang lại gần, ánh mắt vẫn trong như nước: "Thay ta nhắn Điện hạ, ngàn vạn lần đừng quên ta. Bảo Điện hạ chuẩn bị cho kỹ, ta sẽ ám lấy người đời đời kiếp kiếp!" Vừa dứt lời, nàng loạng choạng gắng rút mũi tên sắt xuyên bả vai, ném vào lòng Ninh Phi, rồi lập tức xoay người lao xuống vực thẳm.

Điện hạ, nếu người không thể trao cho ta tình cảm ta muốn, vậy hãy để ta buộc người phải khắc ghi Phó Nhất Tiếu ta, một đời một kiếp, khắc cốt ghi tâm.

Ninh Phi sững lại trong khoảnh khắc, quăng phắt mũi tên trong tay, quỳ sụp bên mép vực, gào với bóng lưng nàng: "Khốn kiếp Nhất Tiếu! Ngươi làm cái gì vậy! Ngươi cứ thế bỏ mặc chúng ta, một mình đi chết sao? Ngươi khốn kiếp!"

Cấm quân tham gia vây bắt cũng bị cảnh tượng thê lương này làm cho kinh hãi. Tiêu Vị Nhiên nhắm mắt, ngửa mặt lên trời thở dài rồi mới hạ lệnh: "Theo ta xuống phục mệnh, mang cả mũi tên đó theo." Lúc này mọi người mới hoàn hồn. Một Cấm vệ rụt rè bước đến sau lưng Ninh Phi nhặt mũi tên lên, theo sát Tiêu Vị Nhiên xuống núi. Chẳng mấy chốc, trên đỉnh núi chỉ còn một mình Ninh Phi ngồi bên mép vực đón gió.

Tại sao ngươi lại làm vậy? Tại sao bao nhiêu năm rồi ta vẫn không hiểu ngươi? Tại sao ta không thể thấu được ngươi như Vị Nhiên...

"Nhất Tiếu!" Ninh Phi ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh dội khắp không trung thung lũng.

"Nhất Tiếu... Nhất Tiếu..." Tiếng vọng cứ thế trôi xa, cuối cùng nhạt dần đến mức không sao nghe thấy.

Dưới vách núi, tay Hạ Tĩnh Thạch khẽ run khi đón mũi tên sắt còn vương máu tươi của Nhất Tiếu. Bên tai vẫn văng vẳng lời miêu tả khô khốc của Tiêu Vị Nhiên. Trong lòng hắn bỗng dâng từng cơn đau quặn thắt. Dường như hắn thấy được dáng Nhất Tiếu ngước nhìn trời cao, chỉ để giấu đi giọt lệ, phải không?

Tiêu Vị Nhiên thở dài một tiếng: "Ninh Phi vẫn còn trên đó. Hắn và Nhất Tiếu tình cảm rất tốt, cho nên nhất thời chắc sẽ chưa xuống được... Nhất Tiếu muốn hắn chuyển lời tới Điện hạ rằng nàng sẽ ám lấy người đời đời kiếp kiếp."

Hạ Tĩnh Thạch siết chặt mũi tên, ngẩn người hồi lâu, mới khẽ giọng phân phó: "Quay về, chúng ta về Lộc thành..."

Mười ngày sau, Cẩm Tú vương triều truyền đi tin tức: Trấn Nam vương Hạ Tĩnh Thạch, trên đường đến Túc Sa quốc đón dâu, bỗng lâm trọng bệnh, đành quay về Lộc thành tĩnh dưỡng.

Chuyện liên hôn, hoãn lại vô thời hạn.

Phó Nhất Tiếu không chết. Thân thể trọng thương lênh đênh trong dòng sông cuộn xiết dưới thung lũng, thỉnh thoảng va vào những tảng đá lớn nhô khỏi mặt nước, song nàng chưa một lần nảy ý định trèo lên.

Nếu tâm đã chết, giữ lại thân xác này để làm gì?