Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tại phòng quan sát, Trì Vũ Hiền liên tục dụi mắt và ngáp không ngừng.
Tối qua anh ta thức đến bốn giờ sáng mới được ngủ. Vừa chợp mắt được ba tiếng đã bị Tề Dực gọi dậy, uống cà phê vẫn không xua tan được cơn buồn ngủ.
Xem lại video lần nữa, Trì Vũ Hiền không nhịn được mà nói: “Tôi nói này, Lão Tề, có khi nào cậu buồn ngủ quá mà mộng du không? Rõ ràng chẳng thấy gì cả, không có ai đi vào phòng nghỉ của cậu.”
Tề Dực mím môi, lòng đầy bực dọc.
Quả thật, theo hình ảnh giám sát thì tất cả đều rất bình thường. Không có ai, không có dấu hiệu bất thường, không có ai bước vào phòng nghỉ cả. Chẳng lẽ là mộng du thật sao?
Cũng có thể là ma quỷ? Trong nhà không biết có vị tổ tiên nào sợ anh bị lạnh, đặc biệt đến giúp anh mặc thêm áo?
Khi Tề Dực còn đang bực bội, cánh cửa phòng quan sát bất chợt mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào, không thèm để ý tới Trì Vũ Hiền, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Tề Dực.
“Ơ, Tiểu Tề quả nhiên ở đây. Nghe nói cậu xảy ra chuyện? Không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy, thi thể sao lại để mất được?”
Thấy người vừa đến, ánh mắt Tề Dực càng thêm lạnh, như muốn ngăn cách tất cả mọi người.
Trì Vũ Hiền lập tức đứng lên, cười giả lả chào hỏi: “Chủ nhiệm Thạch, sao ông lại tới sớm vậy?”
“Tới xem tình hình của Tiểu Tề thôi,” Thạch Hoài Nhân đáp lại bằng một nụ cười giả tạo: “Nghe nói phòng pháp y xảy ra chuyện, mất thi thể. Dù gì thì chuyện lớn thế này cũng nên đến xem một chút.”
Từ đầu đến cuối ông ta đều không rời mắt khỏi Tề Dực, tiếp tục hỏi: “Tiểu Tề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu kể tôi nghe một chút.”
Biết rõ quan hệ giữa Tề Dực và Thạch Hoài Nhân luôn không tốt, Trì Vũ Hiền vội vàng lên tiếng hoà giải.
“Chủ nhiệm Thạch nghe ai nói vậy chứ? Không có chuyện gì cả. Thi thể vẫn còn nguyên trong tủ lạnh, làm sao mất được.”
“Ồ? Vậy tức là có người đưa tin giả cho tôi sao?” Thạch Hoài Nhân nhìn sang Trì Vũ Hiền, vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng giọng nói như có ý giễu cợt.
Trì Vũ Hiền tiếp tục giải thích: “Chủ nhiệm Thạch vẫn hay nói đùa như thế. Thực ra sự việc có chút phức tạp, nhưng nói chung thì thi thể người bị hại Cao Hội Thành vẫn còn ở đây.”
Thi thể bị đánh cắp vào tối qua là sự việc gây ảnh hưởng không nhỏ. May mắn là đã tìm lại được, xét từ góc độ quản lý thì chắc chắn chi đội sẽ tìm cách che giấu. Trì Vũ Hiền đoán rằng nếu mình giải thích như vậy, Thạch Hoài Nhân sẽ không truy vấn thêm nữa, tránh bị xem là không biết nhìn đại cục.
Thạch Hoài Nhân không đáp lại, ánh mắt vẫn dừng trên người Tề Dực, mỉm cười đầy ẩn ý.
Trì Vũ Hiền liên tục ra hiệu cho Tề Dực nên nhẫn nhịn một chút. Dù gì Thạch Hoài Nhân cũng là lãnh đạo, nếu đối đầu quá mức, sau này sẽ không sống yên được.
Tề Dực thờ ơ, không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình giám sát lớn.
Cấp trên thì đã sao, nếu không có sự tôn trọng lẫn nhau, anh cũng chẳng thèm bợ đỡ làm gì.
Cả hai đều im lặng, khiến Trì Vũ Hiền đứng giữa cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
“Chủ nhiệm Thạch, ông...”
“À, đúng rồi,” Thạch Hoài Nhân chợt ngắt lời: “Vừa rồi cậu nói chuyện này rất phức tạp? Vậy tức là cậu nắm rõ toàn bộ sự việc rồi. Không sao, tôi vốn không ngại mấy chuyện rắc rối, vừa hay đang rảnh, cậu kể tôi nghe xem nào.”
“À... cái này...” Trì Vũ Hiền nhìn về phía Tề Dực như cầu cứu.
Thạch Hoài Nhân liếc cả hai người, trán nhăn lại: “Sao vậy, không tiện nói à?”
Trì Vũ Hiền đứng ngây ra không biết nói gì.
Lúc này, Tề Dực bất ngờ gõ mạnh bàn phím, tạm dừng đoạn video giám sát, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thạch Hoài Nhân.
“Không có gì phức tạp. Có người giả trang thành tôi, nửa đêm trộm thi thể, may mà bị anh em phát hiện và lấy lại được.”
“Giả trang à?” Thạch Hoài Nhân cười nhạt như không tin, giọng điệu mang vẻ châm chọc: “Nghe thật kỳ quặc.”
Trì Vũ Hiền vội vàng tiếp lời: “Thật đấy ạ. Lúc xảy ra chuyện, Tề Dực có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, tôi có thể làm chứng.”
Thạch Hoài Nhân lại nhìn Trì Vũ Hiền, giọng đanh lại: “Tiểu Trì, tôi nhắc nhở cậu một câu. Đội trưởng Vương giao cậu quản lý, cậu phải công tư phân minh. Nếu cậu cứ xử lý kiểu này, cấp trên sao có thể yên tâm giao việc cho cậu?”
Trì Vũ Hiền ngẩn người, lấy ra USB: “Tôi có lưu lại camera ở đây, có thể chứng minh rằng tối qua Tề Dực không hề xuất hiện ở hiện trường.”
Thạch Hoài Nhân nhấp một ngụm trà trong bình giữ nhiệt: “Khi vụ án chưa được phá xong thì chẳng ai có thể chắc chắn điều gì cả. Cậu nói có đúng không, Tiểu Trì?”