Người Chết Gõ Cửa

Chương 13. Chiếc áo bí ẩn

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khoảng mười phút sau, Trì Vũ Hiền không chịu nổi nữa, bèn nói:

“Được rồi, tôi không làm phiền cậu nữa. Tôi về phòng điều khiển tiếp tục kiểm tra camera, xem có tra ra được cái tiếng đập cửa đó là gì không.”

“Chờ một chút.” Tề Dực gọi anh ta lại, đưa cho hai ống nghiệm: “Máu quạ đen và cát trong túi diều. Sẵn tiện cậu mang về phòng xét nghiệm giúp tôi.”

Trì Vũ Hiền “ừ” một tiếng, vừa nhận lấy vừa ngẫm nghĩ gì đó, lại hỏi:

“Cậu chắc chắn là mình nghe thấy tiếng đập cửa chứ?”

Thật ra Tề Dực cũng không hoàn toàn chắc. Mất ngủ quá lâu, thể chất và tinh thần đều bị vắt kiệt, nghe nhầm tiếng động như gõ cửa hay gõ kính cũng là chuyện dễ xảy ra.

Nhìn thấy phản ứng của anh, Trì Vũ Hiền hiểu ý, gật đầu rồi quay người:

“Thôi được, tôi sẽ kiểm tra kỹ lại vài lần. Có kết quả tôi báo ngay cho cậu. Còn cậu thì tranh thủ nghỉ đi.”

“Ừm.” Tề Dực đáp khẽ, tiếp tục cúi đầu giải phẫu. Anh kiểm tra kỹ càng hơn phần bệnh lý của xác chim, nhưng kết quả vẫn không thu được gì thêm.

Anh suy đoán có khả năng con quạ chết vì trúng độc, chuyện này phải chờ tổ độc lý học xét nghiệm mới có kết luận chính xác.

Tạm thời, anh xử lý sơ lại vết mổ trên xác chim, đặt nó lên bụng thi thể, rồi đẩy thi thể vào phòng lạnh gần nhà xác để bảo quản.

Xong xuôi, anh mới chuẩn bị nghỉ ngơi. Giờ vẫn chưa tới hai giờ sáng, nếu không có biến cố, anh có thể ngủ đến sáu giờ đủ để hồi phục đôi chút.

Phòng nghỉ của pháp y nằm ở tầng một.

Tề Dực lững thững bước trong hành lang dài hẹp. Đèn treo hành lang chất lượng kém, ánh sáng nhấp nháy khiến mắt anh đau nhói, đầu óc quay cuồng.

Bịch, bịch, bịch...

Tiếng bước chân vang lên đều đặn nhưng nặng nề khác thường. Tề Dực cảm thấy có gì đó không ổn. Bình thường anh đi rất nhẹ, tại sao giờ tiếng bước lại vang như giẫm lên trống?

Anh quay đầu nhìn lại... hành lang phía sau mờ mờ như có sương. Tề Dực dụi mắt, hình ảnh lập tức trở lại rõ ràng.

Cúi xuống nhìn giày, anh lắc đầu, cho rằng mình chỉ quá mệt nên mới trở nên nhạy cảm như vậy, rồi tiếp tục bước đi.

Mở cửa phòng nghỉ, mùi ẩm mốc đặc trưng xộc vào mũi. Chuyện này không có cách giải quyết: thành phố nhiều sông núi, không khí ẩm quanh năm, tầng hầm lại kín gió, khó tránh khỏi mùi nấm mốc.

Theo thói quen, anh lấy tay quạt quạt trước mặt rồi bước vào phòng, đóng cửa lại, rửa mặt qua loa, cởi áo, chui vào chăn.

Trước khi ngủ, anh nhớ lại chuyện Trì Vũ Hiền bảo điện thoại không gọi được, liền cầm điện thoại lên xem. Quả nhiên... máy đã sập nguồn.

Anh không nghĩ nhiều, cắm sạc rồi đặt sang bên, nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ như bị cuốn theo cơn lốc.

Lại là một giấc mơ.

Tề Dực lại thấy Cao Hội Thành... giống hệt giấc mơ hồi chiều trên xe.

Gã Cao Hội Thành như một con rối khổng lồ, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt phức tạp nhìn anh, rồi càng lúc càng bay xa.

Nhưng lần này, giấc mơ lại đổi hướng... Cao Hội Thành bay một hồi rồi đột nhiên quay lại.

Trên người gã không còn mảnh vải nào, thân thể trơn bóng rơi ngay trước mặt Tề Dực, mặt mũi bầm đen, ngũ quan méo mó, đầy những vết khâu trông như rết bò loang lổ khắp da thịt... giống hệt thi thể của chính gã.

Gã mở to mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại, cả hai như hai kẻ điên nhìn nhau không chớp mắt.

Không rõ bao lâu, bệnh nghề nghiệp của Tề Dực trỗi dậy. Anh không biết từ đâu lôi ra một con dao giải phẫu, nhẹ nhàng rạch một đường xuống ngực bụng Cao Hội Thành.

Nhưng hành động này giống như chọc giận con quỷ. Cao Hội Thành bất ngờ vươn tay bóp chặt cổ anh.

Tề Dực cảm thấy khó thở. Cổ bị siết chặt đến mức mặt mũi đỏ bừng, anh giãy giụa trong mơ và tỉnh dậy ngay tức thì.

Anh bật dậy, tay chụp lấy cổ áo, kéo mạnh xuống...

“Khỉ thật, ngủ thế nào mà mặc áo ngược luôn rồi...” Tề Dực lẩm bẩm, chẳng biết nên giễu mình hay giận bản thân.

Nhưng ngay sau đó, cả người anh lập tức nổi da gà.

Một luồng khí lạnh từ bàn chân chạy ngược lên sống lưng. Toàn thân anh lạnh buốt, mồ hôi lạnh rịn ướt cả áo, thấm từ lưng ra sau gáy.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía giá treo áo trong phòng... chiếc áo phông đen mà anh đã cởi ra trước khi đi ngủ... vẫn đang treo ở đó.