Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chuyện này mà ngươi cũng có thể đoán được?
“Đại ca, làm sao huynh biết được?”
Diêm Hoài Văn: Ta cái gì cũng không biết, chỉ là lừa lừa ngươi thôi.
Diêm lão nhị cân nhắc, tên Quách Tiểu Tường kia cũng không bị đá chết, còn giữ lại mạng cho hắn đấy, chính hắn có miệng khẳng định sẽ nói, lừa gạt đúng là không cần thiết.
“À chuyện là, không phải trâu nhà chúng ta vừa mới mua sao, tính tình không được tốt, hắn dựa vào quá gần, ăn một đá.” Diêm lão nhị nghệ thuật gia công một chút.
Còn thuận tiện chôn xuống Tam Bảo sợ người lạ, không nên dễ dàng tới gần nó.
Hoàn mỹ!
Diêm Hoài Văn đúng là không thấy ngoài ý muốn, đệ đệ hắn không phải là là con hàng tốt, đây không phải là điều mọi người đều biết sao.
Không có danh tiếng có thù tất báo, chỉ là bởi vì hắn là một "người đọc sách".
Từ nhỏ lòng dạ hẹp hòi, thường vì cha coi trọng hắn hơn mà ghen, tính toán chi li, mọi chuyện đều phải ganh đua với hắn.
Cho đến khi cha mẹ qua đời, chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ, tật xấu này mới dần dần thay đổi.
Về phần trâu đá người như thế nào, điều này không quan trọng.
“Nghiêm trọng không?” Diêm Hoài Văn hỏi, ít nhiều mang theo chút chờ mong.
“Khụ khụ! Nói thế nào nhỉ......” Diêm lão nhị nhớ lại cảnh tượng đuổi theo khi nhìn thấy.
Để cho một con trâu chuẩn xác đá trúng ngực có bao nhiêu khó khăn, hắn thực tế thấy được.
Trước tiên người ta phải bị đụng ngã, dưới điều kiện không hề phản kháng, một đá đánh trúng.
Nếu vừa lúc không khéo là sau lưng hướng lên trời, còn phải lật mặt cho hắn.
Tam Bảo nhà hắn, vất vả rồi!
“Khẳng định không chết.” Diêm lão nhị rất khẳng định nói.
Diêm Hoài Văn hài lòng, quyết định lát nữa tự mình cho trâu ăn, tỏ vẻ khen ngợi.
Diêm Hướng Hằng cảm thấy hình tượng cha và nhị thúc hôm nay có chút điên đảo.
Cha hắn gặp chuyện bình tĩnh, hiểu rõ thế sự.
Thúc của hắn sẽ suy xét cho người nhà, sẽ lén lút hạ độc thủ......
……
“Tú tài công có nhà không?” Trước cửa viện có người kêu gọi.
Diêm Ngọc ngồi xổm ở cửa đông nghe lén, thuận thế đứng lên, dậm chân tại chỗ, hướng trong phòng hô: "Đại bá! Thích Đại thúc tới đưa lúa mạch cho chúng ta!”
Diêm lão nhị dẫn đầu đi ra, nhìn thấy khuê nữ của hắn đứng ở cửa, hắc hắc ngây ngô cười, không khỏi xoa xoa đầu của cô.
“Cẩn thận không không phát triển chiều cao được.”
Diêm Ngọc mới không quan tâm.
Nói quan tâm không không phát triển chiều cao, một chút căn cứ khoa học cũng không có.
Diêm Hướng Hằng theo sát phía sau, thấy cô dừng bước, nhỏ giọng dặn dò: "Nhị Nha, chuyện hôm nay, ngàn vạn lần đừng nói với người khác, cũng đừng nhắc lại trước mặt Đại Nha tỷ tỷ của ngươi, nhớ kỹ chưa?"
Diêm Ngọc ngây thơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thanh thúy đáp: "Nhớ kỹ đại ca!”
Diêm Hướng Hằng gật gật đầu, vội vàng đi qua hỗ trợ.
Diêm Ngọc nhìn vào trong phòng, Diêm Hoài Văn vẫy tay với cô.
Bước chân ngắn nhỏ của cô đi tới, dứt khoát hô: "Đại bá!”
“Nhị Nha, đại tỷ tỷ của ngươi làm cái gì vậy?”
“Đại tỷ tỷ cùng nương thêu thùa may vá.” Diêm Ngọc rất lo lắng hỏi: “Đại bá, người xấu kia còn sẽ đến sao? Đại tỷ tỷ sợ, cháu cũng sợ.”
“Không sợ, chờ mài lúa mạch xong chúng ta sẽ đi, để hắn không tìm thấy chúng ta.” Diêm Hoài Văn dỗ dành cô.
“Vậy chúng ta mang theo Tam Bảo sao? Tam Bảo rất nghe lời.”
“Tam Bảo là......”
“Chính là trâu nhà chúng ta, ta đặt tên cho nó, ta là Đại Bảo, trong bụng nương chính là Nhị Bảo, nó là Tam Bảo.”
Diêm Hoài Văn:...
Không cẩn thận trở thành đại bá của trâu nó rồi.
“Tam Bảo có thể nghe hiểu lời nói sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, Tam Bảo rất thông minh, để cho ta sờ, còn để cho ta cưỡi nữa!”
Diêm Hoài Văn không để bụng, tính tình trâu ôn hòa, sợ là chủ nhân trước dạy rất tốt, hơi thông nhân tính.
Thích gia là ba huynh đệ nuôi dưỡng một lão nương.
Thích lão nương lúc còn trẻ đốt đèn nấu dầu làm việc, bị thương mắt, hiện tại nhìn người đều là mơ hồ một mảnh, chỉ có thể ở trong sân nhà mình tự nhiên đi lại, rất ít khi ra ngoài.
Thích gia ban đầu cũng không chỉ có ba huynh đệ, bọn họ là năm huynh đệ.
Lão nhị cùng lão tam đều không có dưỡng sống.
Nhà hắn ít đất, Thích Đại một mình ở nhà là có thể bận rộn làm hết được, Thích Tứ làm tiểu nhị ở tiệm quan tài trên trấn, Thích Ngũ nhờ Thích Tứ giới thiệu, đi theo thợ mộc Liêu chuyên đóng quan tài làm học đồ.
Cả nhà đều là người thành thật, ngày thường vô thanh vô tức.
Người trong thôn biết bọn họ làm đúng bổn phận, nhưng nghề Thích Tứ Thích Ngũ này ít nhiều làm cho người ta có chút kiêng kị, ít lui tới, dần dần sống thành người trong suốt ở trong thôn.
Đất của Diêm tú tài hàng năm đều tìm người làm giúp, những năm qua Thích Đại đều không lọt vào được, năm nay đại hạn hán, người trong thôn đều nhìn chằm chằm phần đất của mình, ngược lại thành toàn cho hắn.
Diêm gia lấy lương thực trả thay công thả ra, không biết bao nhiêu người hâm mộ.