Mộc Tiên Truyện

Chương 8. Kiểm tra linh căn

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khi Ninh Hinh đến sảnh thi đấu đã thấy có không ít người đến rồi. Lần kiểm tra này đúng thật là đông người tham gia, nhưng chủ yếu là các đệ tử đến từ các chi thứ trong gia tộc.

Hẳn do lần kiểm tra này số lượng người tham gia nhiều nên các vị trưởng lão và ông nội đều đến hỗ trợ, cảnh tượng như vậy cũng đã thật lâu chưa từng thấy qua.

Mục Linh nhìn quanh rồi nói với Ninh Hinh: “Cô chủ, hôm nay người tham gia thật nhiều đấy. Những vị trưởng lão đó con chưa gặp họ bao giờ luôn.”

Ninh Hinh gật đầu cười: “Đúng vậy! Không hiểu sao lại đông như vậy nữa, đoán chừng là đến xem trò cười của tao đây mà.”

Mục Linh phủ nhận ngay: “Cô chủ! Cô đừng lo lắng quá kẻo thành lo bò trắng răng. Cô chắc chắn sẽ có linh căn, hơn nữa sẽ là linh căn biến dị cho mà xem.” Nói xong còn gật đầu ra vẻ ta đây chắc nịch nữa. 

Ninh Hinh trông biểu cảm của đứa ở gái, cũng không tiếp tục cà rỡn nói: “Yên tâm đi, cô chủ của mày không có vô dụng tới vậy đâu. Mà nếu như phẩm chất linh căn bình thường thì cùng lắm chỉ xấu hổ một chút rồi thôi. Nhưng mà dẫu sao thì phẩm chất linh căn tốt vẫn ổn hơn chứ đúng không nào?”

***

“Hôm nay là ngày quan trọng của gia tộc, tộc trưởng tương lai sẽ là một trong số mấy người các con…” Tộc trưởng - ông nội của Ninh Hinh khích lệ mọi người một phen, sau đó ra hiệu:

“Bây giờ từng người một tiến lên bắt đầu kiểm tra.”

Ninh Hinh không chọn xếp hàng đằng trước mà ngược lại chạy tới đứng ở cuối hàng. Mẹ nhìn về phía nàng, chẳng nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt động viên cổ vũ cho con gái. Mục Dương đứng bên cạnh tộc trưởng, ông cau mày nhìn Ninh Hinh, dường như không hài lòng với hành động của nàng. Riêng tộc trưởng thì chỉ im lặng không nói gì.

***

“Anh ơi, anh nói xem em có linh căn hay không? Nếu như không có linh căn, có phải em sẽ bị trục xuất đến thôn người phàm không?” Một cô bé dùng giọng điệu căng thẳng, bồn chồn hỏi anh trai đang đứng cạnh mình.

“Lạc Lạc nhất định sẽ có linh căn, đừng lo quá, chắc chắn sẽ có mà." Lời này người anh trai nói ra với em gái nhưng cùng đồng thời là đang nói với chính bản thân mình.

Những người thuộc chi thứ một khi kiểm tra không có linh căn sẽ bị đuổi khỏi gia tộc. Nhưng nếu có chỗ dựa tốt ở trong tộc thì chẳng những không bị đuổi đi mà còn có thể tìm được một công việc để kiếm sống.

Riêng dòng đích thì bình thường sẽ không có kiểu tình huống này, dù không có linh căn vẫn sẽ được sắp xếp làm việc trong gia tộc.

“Trời! Là song linh căn!”

“Tốt, tốt lắm! Đứa nhỏ này mang song linh căn hệ Kim - Hoả, cũng là một hạt giống tốt đấy.”

***

Một lát sau, giọng của trưởng lão phụ trách kiểm tra lại vang lên: “Song linh căn hệ Mộc - Hoả, tốt lắm.” 

Đó là kết quả kiểm tra của Mục Ninh Hạo.

“Chúc mừng ông tộc trưởng, vậy là ông lại có thêm một đứa cháu trai tư chất hơn người nữa rồi.” Mấy vị trưởng lão nhao nhao chúc mừng ông nội Ninh Hinh.

“Bình thường thôi. Mọi người cứ tiếp tục kiểm tra đi.”

Ông tộc trưởng xua tay nói câu khách sáo. Thế nhưng trên gương mặt già nua lại không giấu được nụ cười mừng rỡ.

Một vị trưởng lão tỏ ra cảm khái mà thốt lên: “Cái thằng Dương này tài giỏi gớm nhỉ! Mấy đứa con của cháu nó, đứa nào cũng hơn người hết.”

Chỉ là một câu nói vô tình nhưng không ngờ sẽ thành sự thật. Những đứa con của Mục Dương sau này đều là người nổi tiếng của thế giới Nhạc Thiên.

Trái ngược với sự rộn ràng ở chỗ các vị trưởng lão, bầu không khí trên sảnh kiểm tra lại có chút ngượng ngập. Mọi ánh mắt của những quần chúng đến xem đều đổ dồn vào La Tĩnh, ấy vậy mà bà vẫn không hề để lộ ra vẻ thất thố nào, cực kì bình tĩnh.

Bà chăm chú quan sát đứa con gái bé bỏng chỉ mới sáu tuổi của mình. Nó và bà giống như được đúc ra từ một khuôn, bình tĩnh đến độ chẳng thể đoán được đứa nhỏ ấy đang suy nghĩ gì trong đầu.

Thế rồi giọng một vị trưởng lão vang lên, cắt ngang bầu không khí nặng nề trong sảnh: “Được rồi, tiếp tục đi. Xem chừng năm nay gia tộc chúng ta lại có thêm vài nhân tài để bồi dưỡng rồi đấy.”

***

Đợt kiểm tra này cũng dần đi tới hồi kết. Qua một lượt kiểm tra, kết quả có tổng cộng hai người mang song linh căn, năm người tam linh căn, mười người có tứ linh căn và ngũ linh căn. Bên cạnh đó cũng có nhiều người không có linh căn. Căn cứ theo gia quy thì họ sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc hoặc ở lại làm người ở. Kiểm tra ra được nhiều đứa trẻ có linh căn như vậy cũng đủ cho ta thấy được nội tình thâm sâu của thế gia tu tiên họ Mục rồi đấy. 

Ở Tu tiên giới, vận mệnh của con người bắt đầu từ lúc kiểm tra linh căn.

***

Cuối cùng chỉ còn có Ninh Hinh là chưa được kiểm tra. Nàng thấy nhiều người nhìn mình đến vậy bèn nghĩ: biết vậy nàng kiểm tra từ đầu cho rồi.

Trong những ánh mắt kia có cái soi mói, có cái mong chờ, có cái hóng hớt khi thấy người khác gặp nạn, cũng có cả ánh mắt thương hại. Điều đó làm cho Ninh Hinh cảm thấy có chút hồi hộp, bị nhiều người nhìn như vậy cảm giác thật sự quá mức kinh khủng, dẫu sao ở kiếp trước nàng cũng chính là dạng người chỉ thích ru rú trong nhà.

“Chị ơi đừng lo! Chị nhất định sẽ kiểm tra ra linh căn mà.” Giọng nói của Ninh Ý bỗng nhiên vang lên bên tai Ninh Hinh.

Nhìn thấy em trai vừa chạy lò dò về phía mình vừa nhẹ nhàng an ủi khiến cho Ninh Hinh thật sự rất xúc động. Nàng gật đầu đáp:

“Đúng vậy, chị nhất định sẽ có linh căn mà.”

Thế rồi Ninh Hinh dứt khoát đặt tay lên quả cầu dùng để kiểm tra linh lực. Bỗng chốc toàn bộ quả cầu được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh biếc lung linh, trông thật sự rất đẹp.

“Linh căn hệ Mộc! Haha, tốt lắm, tốt lắm. Mục gia lại sắp có thêm một luyện đan sư nữa rồi.”

“Đúng vậy! Linh căn của cháu rất tốt.” Tộc trưởng cũng tươi cười nói với Ninh Hinh.

Vậy mà lúc này Ninh Hinh lại bày ra một bộ mặt không có một chút cảm xúc nào, giống như biết việc mình mang đơn linh căn không có gì bất ngờ hết.

Đến lúc này quả tim luôn treo lơ lửng của nàng mới được thả xuống. Mặc dù biết bản thân có linh căn, cũng không phải là loại tạp nhưng Ninh Hinh không bao giờ nghĩ đến việc hơn thua theo kiểu linh căn thuộc loại nào. Nàng muốn dùng thực lực của mình mà đi lên, nhưng nếu có được tư chất tốt thì đương nhiên là càng đỡ nhọc công của nàng rồi.

Ninh Hinh dắt theo em trai đến bên cạnh mẹ, vui vẻ nói: “Mẹ, con là đơn linh căn đấy.”

“Ừ, tư chất của con rất tốt nhưng sau này phải chuyên tâm tu luyện thêm nhé.” La Tĩnh cổ vũ kiêm nhắc nhở con gái.

“Dạ, dạ, con biết rồi ạ. Mẹ cứ yên tâm.” Ninh Hinh gật đầu liên tục.

Mấy vị trưởng lão ngồi ở trên nghĩ ngợi: Con bé Ninh Hinh kiểm tra ra đơn linh căn quả thật làm cho nhiều người vui vẻ. Thằng nhỏ Mục Dương này số tốt thật, sinh ra mấy đứa con đứa nào cũng có linh căn thì thôi đi, đã vậy còn toàn là linh căn tốt. Quả thật khiến cho mấy lão già các ông ghen tị chết mà.

Lúc Mục Ninh Nguyệt biết được Ninh Hinh là đơn linh căn, trái tim như thắt lại một nhịp. Nhưng đơn linh căn thì đã sao, vẫn còn kém xa nàng ta. Lúc này trong lòng Mục Ninh Nguyệt lại tràn đầy tự tin. Từ khi bắt đầu tu luyện, nàng ta đã không gặp bất kì khó khăn nào, hết thảy mọi thứ đều thuận lợi. Mục Ninh Hinh còn lâu mới bắt kịp được.

Không rõ Mục Ninh Nguyệt lại muốn ủ âm mưu gì mà chủ động đề nghị với Mục Dương: “Thưa cha, hôm nay em gái cùng em trai đều kiểm tra ra linh căn, hay là chúng ta cùng nhau mở tiệc chúc mừng có được không ạ?”

Nhìn thấy trong mắt con gái tràn ngập vẻ mong đợi, Mục Dương cực kì cảm động. Ngay cả Tạ Như Ý cũng nhìn ông bằng ánh mắt hiền hoà.

Quả thực hôm nay Mục Dương hết sức vui vẻ. Những đứa con ông sinh ra đều tài giỏi hơn người, đúng là làm cho ông có thêm thể diện để ngẩng mặt nhìn đời mà. Đương nhiên ông cũng biết Mục gia không phải yên ổn giống như người ngoài vẫn nghĩ, mà giữa các thế hệ đều đối chọi gay gắt với nhau, sứt đầu mẻ trán. 

Mục Dương suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời của Mục Ninh Nguyệt hợp lí hợp tình bèn định bụng đi tìm vợ cả để bàn bạc một chút, xem xem có nên cùng nhau đến chỗ cha mình tổ chức tiệc chúc mừng hay không. Thế mà vừa quay người lại đã thấy ba mẹ con La Tĩnh sớm đi ra đến cổng, lúc rời đi cũng không hề đến chào hỏi ông tiếng nào.

Cậu em Ninh Ý háo hức hỏi chị gái: “Chị, sau này linh căn của em có thể giống linh căn của chị được không?”

“Đương nhiên rồi, Ninh Ý lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có linh căn tốt hơn chị rồi.” Ninh Hinh gật đầu cười đáp.

Tuy nhiên, khung cảnh hài hoà này nhanh chóng bị phá vỡ vì có người chen ngang.

“La Tĩnh, bà chờ tôi một chút.” Giọng của Mục Dương vang lên ở phía sau.

Nhìn ánh mắt đong đầy nghi hoặc của ba mẹ con, Mục Dương cảm thấy rất xấu hổ. Cũng đúng, đã thật lâu ông không hề nhớ đến việc phải sang vườn Ngô Đồng thăm họ.

“Cha, hôm nay cha không bận việc gì sao?” Ninh Ý hớn hở vì thấy cha mình nên tông giọng hơi cao, làm cho những người chuẩn bị đi về đều nghe thấy mà nhìn sang bên này.

Thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình như vậy, Mục Dương lúng túng vô cùng. Trước đây khi nhìn thấy hai chị em con bé, ông luôn viện cớ bận công việc để đuổi ra chỗ khác.

“Hôm nay là ngày em gái kiểm tra được kết quả tốt, nên cha muốn gia đình chúng ta cùng đến viện của ông nội mở tiệc ăn mừng.” Mục Ninh Nguyệt thấy cha mình lúng búng như gà mắc tóc, nói mãi không ra câu bèn chen vào.

“Chúng ta? Ý của cha là muốn ba mẹ con con đi cùng những người kia mở tiệc ăn mừng sao?” Ninh Hinh cười nhạt, hỏi ngược lại cha mình.

Trước câu hỏi của con gái, Mục Dương không biết trả lời như thế nào cho đúng, cũng không thể nói là để cho vợ cả và vợ lẽ cùng một chỗ được. Mục gia trước nay chưa bao giờ có kiểu này.

Thấy vẻ mặt nghẹn lời của cha mình, Ninh Hình tắt hẳn nụ cười nhạt thếch kia: “Ơ kìa, cha sao vậy? Sao lại không trả lời con?”

“Hinh, con có muốn đi không?” La Tĩnh chăm chú nhìn Ninh Hinh rồi hỏi ý.

“Nếu như ngồi chung mâm với hai đứa con hoang của ả đàn bà kia thì con sẽ không đi.” Ninh Hinh vừa nói vừa chỉ vào chị em Ninh Nguyệt, Ninh Hạo.

Mục Dương nghe vậy bèn tức giận quát lên: “Hinh! Đây là chị gái cùng em trai của con, con phải chú ý lời nói của mình.”

Ninh Hinh phản bác ngay lập tức: “Chị gái? Con là trưởng nữ dòng đích thì đào đâu ra chị gái? Còn em trai á? Con chỉ có một mình Ninh Ý là em trai thôi.”

Nhìn phản ứng của đứa con gái trước mắt mà từ đáy lòng Mục Dương sinh ra sự sợ hãi. Bởi từ đầu đến cuối nó đều dùng gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nào để nói chuyện với ông; hoàn toàn trái ngược lúc nhỏ cứ mỗi lần nhìn thấy ông đều ngọt ngào gọi cha ơi cha hỡi. Đến giây phút này ông mới nhận ra một điều là đã lâu lắm rồi con gái không còn ngọt ngào gọi ông một tiếng cha nữa, thậm chí khi nhìn thấy ông nó đều đi đường vòng, né như né hủi.

Trong bầu không khí căng như dây đàn, giọng Mục Ninh Nguyệt lại vang lên:

“Đều là do chị không tốt. Hinh à, em đừng tức giận.” Nàng ta nói bằng giọng điệu đáng thương.

Nghe vậy Ninh Hinh bèn cười khẩy nhìn Mục Ninh Nguyệt, hỏi vặn lại: “Mày nói xem sao tao phải tức giận? Là vì mày hả? Mày nghĩ mày là cái thá gì mà tao phải tức giận vì bị mày lận lưng chọc ngoáy? Tao nhớ tao đã từng nói với mày rồi mà nhỉ, đừng ở trước mặt người khác gọi tao là em gái mày! Chẳng lẽ mày bị điếc? Nếu như không bị điếc vậy mày cố ý đúng không? Nói đi tao nghe nè, mục đích của mày rốt cuộc là gì? À là muốn tao nổi giận đúng không, để những người ngoài cuộc nhìn vào rồi đánh giá tao là một đứa con dòng đích xấu bụng lại điêu ngoa, còn mày thì đáng thương xiết bao. Bụng mày tính toán đến vậy luôn đó hả?”

Mắng xong, Ninh Hinh quay sang nói với La Tĩnh: “Mẹ, chúng ta trở về thôi. Còn mà đứng đây nhìn bộ dạng giả tạo của nó thêm một chút nữa thì tối nay con nuốt không trôi cơm đâu.” Sau đó nàng bỏ đi không thèm nói thêm lời nào nữa.

Trước khi rời đi La Tĩnh đưa mắt nhìn Mục Dương và Mục Ninh Nguyệt, khiến cho hai cha con bọn họ cực kì khó chịu.

Việc xảy ra ở cổng vào sảnh kiểm tra linh căn bị rất nhiều người trong Mục gia chứng kiến, việc này làm cho ông tộc trưởng tức giận vô cùng. Đứa con trai út này của ông được cưng chiều quá nên sinh hư mất rồi, cứ theo cái đà này e là nó cùng mẹ con La Tĩnh ở vườn Ngô Đồng sẽ ngày càng xa cách nhau mất.

*** Hết chương ***