Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thời gian trôi qua trong yên bình.
Từ lúc Ninh Hinh đặt chân đến thế giới này đến giờ cũng đã sáu năm, vừa hay hôm nay là ngày kiểm tra linh căn dành cho con em trong tộc nên nàng muốn tham gia.
“Hinh à, con không cần quá lo lắng hay cảm thấy áp lực gì cả. Linh căn như thế nào cũng không do chúng ta quyết định nên đừng để tâm đến nó quá, cứ giữ trạng thái bình tĩnh nhé con.” La Tĩnh nhìn con gái đang lộ ra vẻ nôn nóng liền lên tiếng bảo ban.
Ninh Hinh nghe vậy bèn nở nụ cười đáp lại: “Dạ con biết rồi. Giờ con đi đến chỗ kia trước rồi lại đến sảnh kiểm tra linh căn (trắc linh đường) sau ạ.” Tuy là cười đấy nhưng trong lòng của nàng lại càng thêm thất vọng về người cha đã lâu không thấy mặt kia, chắc mẩm ông ta đang ở chỗ ả đàn bà Tạ Như Ý kia rồi. Năm nay thằng con hoang Mục Ninh Hạo cũng phải tham gia kiểm tra linh căn, đoán chừng lão đang bận diễn vai cha hiền bên hai đứa con ngoan đấy.
Nực cười, nghĩ đến mà thấy chạnh.
Bản thân Ninh Hinh chắc chắn có linh căn, điều này đã được khẳng định lúc nàng tu luyện Thuật luyện thể tầng thứ hai. Trong quá trình tu luyện bắt buộc phải tập hợp linh khí ở bên ngoài cơ thể, nếu là người không có linh căn thì không cách nào thực hiện được. Độ nhanh nhẹn của cơ thể Ninh Hinh hiện tại hoàn toàn ăn đứt bộ đội đặc chủng ở kiếp trước, đối phó với đám tu sĩ vẫn chưa biết dẫn khí nhập thể dễ như ăn bánh, húp cháo.
***
Ở sảnh kiểm tra linh căn.
Mục Thủy Lam – cháu gái yêu của ông đại trưởng lão nhìn thấy chị em nhà Ninh Hinh đã đến, bèn đá đểu bằng giọng đầy châm chọc: “Ê Mục Ninh Hinh, nếu như mày không có linh căn thì phải làm sao bây giờ? Mày vốn là cô cả của Mục phủ mà bị rớt hạng thành cô hai thì chớ; nếu giờ còn không có linh căn nữa thì mày nghĩ cái nhà này còn chỗ cho ba mẹ con mày không đây? Tao nghe phong thanh rằng lâu nay cha mày không có ghé chỗ mẹ mày, hẳn lâu rồi mày không biết ông ta mập gầy tròn méo ra sao đâu nhỉ?”
Mục Thủy Lam lớn hơn Ninh Hinh hai tuổi, cũng đồng nghĩa với việc bằng tuổi với Mục Ninh Nguyệt. Hai năm trước nàng ta tham gia kiểm tra linh căn, ra được kết quả song linh căn thủy và kim. Do từ lớn đến bé được ông đại trưởng lão cưng chiều, tính tình có chút gian xảo, quỷ quyệt.
Mục Ninh Ý nghe vậy bèn lớn giọng chửi: “Con gái mẹ mày mới không có linh căn! Chị tao sao không có linh căn được, mày đừng có đứng đó mà điêu toa!”
“Đồ mất dạy! Không ai dạy mày cách ăn nói đàng hoàng phải phép với chị họ à?” Mục Thủy Lam cũng không vừa.
Ninh Hinh thấy sự việc bắt đầu căng thẳng bèn can ngăn em trai: “Thôi, cãi tay đôi với đứa hồ đồ làm gì!”
Đồng thời nàng quay sang Mục Thủy Lam: “Mục Thủy Lam, em trai của tao không cần mày chõ mõm vào dạy. Về phần tao có linh căn hay không cũng chả có liên can gì đến mày hết, lo chuyện của mình trước đi kìa. À mà cũng phải thôi, gia giáo nhà mày có ra cái đếch gì đâu, nên làm ơn bớt đánh giá chuyện nhà người khác đi hộ.”
Mục Thủy Lam cười khẩy, phản bác: “Đấy là tao quan tâm mày nên tao mới nói. Thử nghĩ xem nếu mày không có linh căn, cha của mày sẽ càng không muốn đoái hoài gì đến mẹ con mày nữa đâu. Ôi nghĩ đến mà thấy đáng thương ghê.”
“Thế bây giờ mày theo tao đi đến chỗ ông nội của mày để hỏi xem mẹ tao có đáng thương không nhé?” Ninh Hinh nghe vậy bèn trợn mắt, sấn đến chỗ của Mục Thủy Lam. Đời nàng ghét cay ghét đắng những kẻ tọc mạch về mẹ, bà có phải đề tài để bọn họ bàn ra tán vào đâu chứ.
Mục Thủy Lam bị bộ dạng hung dữ của Ninh Hinh dọa sợ, dường như biết mình đã nói gì đó quá trớn nên thoắt cái đã biến thành vẻ sợ sệt, lắp bắp nói: “Ờ thì...”
Thế rồi bỗng dưng có người nói xen vào, chừng như can ngăn: “Đều là chị em trong nhà cả, có gì ngồi lại bảo ban nhau là được rồi. Nhỡ làm to chuyện lại phiền đến người lớn trong nhà thì sao?”
Ninh Hinh không cần quay lại nhìn cũng biết kẻ vừa chõ mõm vào nói chính là đứa con hoang Mục Ninh Nguyệt. Mấy năm nay ở phủ nó luôn tỏ ra là người hiểu nhân nghĩa, đối đãi với mọi người rất chừng mực.
Mắt thấy xung quanh ai cũng nhìn mình, Mục Ninh Nguyệt tiếp tục ra vẻ chị cả bảo ban em gái: “Em gái, hôm nay là ngày kiểm tra linh căn đó, đừng gây chuyện nữa.”
Ai ngờ Ninh Hinh phản bác ngay lập tức: “Hả? Mày nói ai là em gái của mày thế? Tao làm gì có chị gái? Mày muốn nhận em gái thì cút ra ngoài đường mà nhận, cái ngữ mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre mà cũng dám nhận là chị tao à?”
Đúng là lúc ban sơ nàng chẳng có cảm tình gì với đứa con hoang Mục Ninh Nguyệt này, nhưng cũng chẳng bao giờ có ý định đi gây chuyện rầy rà với ả. Thế mà bây giờ thái độ kẻ cả của ả lại khiến nàng ghét cay ghét đắng, rặt mùi muốn trèo đầu cưỡi cổ nàng để leo lên.
“Hơn nữa bằng chứng đâu mà mày nói tao đang gây chuyện hả? Rõ ràng tao với chị họ đang trò chuyện với nhau vui vẻ biết bao nhiêu, mày là cái thá gì mà chõ mõm vào hả? Bớt cái tật ăn no rửng mỡ đi, đừng nghĩ được cha tao chiều chuộng thì mày không còn biết coi ai ra gì.”
Mục Thủy Lam nghe vậy bèn hùa gió bẻ măng: “Đúng đấy, chứng cứ đâu mà mày dám bảo hai đứa bọn tao gây chuyện? Rõ ràng tao với con Hinh đang nói chuyện vui vẻ với nhau biết là bao. Thôi hai đứa mình lặn đi Ninh Hinh, nhìn mặt ai kia mà em mày không thấy chán chết à? Ôi chao tối nay không nuốt nổi cơm rồi, thật xui bỏ mẹ ra! Về sau muốn bước ra khỏi cổng chắc phải xem ngày giờ tốt, khỏi mắc công gặp mấy kẻ không muốn thấy mặt.”
Nếu nói người khiến Mục Thủy Lam thấy chướng mắt nhất, không ai khác ngoài Mục Ninh Nguyệt. Năm đó những người khác tham gia trắc linh căn đều bị ả làm cho lu mờ, có bao nhiêu nổi trội đều bị đứa con hoang kia đoạt mất. Không những vậy, tốc độ tu luyện của con ả bỏ xa hết thảy đám đệ tử còn lại của Mục gia.
Nhưng nếu chỉ có thế thì thôi cũng nhắm mắt cho qua đi. Đằng này ả ta còn ỷ vào việc được cha mình ưu ái, suốt ngày bày ra bộ dạng cô cả ngông nghênh ngang ngược, lại điêu toa. Sao ả không chịu nhìn vào đứa trưởng nữ dòng đích là Ninh Hinh kìa! Bình thường tuy có lạnh lùng một chút nhưng chưa bao giờ bày ra bộ dạng kẻ cả, lên mặt làm oai với mọi người xung quanh. Hừ, rõ ràng chỉ là đứa con vợ lẻ khác dòng, lại cứ năm lần bảy lượt phô ra cái điệu bộ như muốn tốt cho người khác, thật khiến người ta chán ghét.
Mục Sam đứng một bên, thấy chủ mình bị ăn hiếp bèn chõ miệng vào bênh: “Thái độ của mấy người là như thế nào vậy? Rõ ràng cô chủ của tôi có lòng tốt đến đây khuyên nhủ bảo ban, các người đã không biết cảm kích thì thôi đi còn nói xưng nói xỉa cô chủ của tôi là sao?”
Mục Thủy Lam nghe vậy bèn chửi thẳng không chút vị nể nào: “Ô kìa? Chó hoang ở đâu mà sủa rát thế? Mày nghĩ mày là cái thá gì mà dám chất vấn cô chủ dòng chính của nhà này hả con tôi đòi mọi rợ kia? Ôi chao đúng như câu chủ nào tớ nấy, chủ không biết thân biết phận nên đám đầy tớ cũng noi đó mà học theo.”
Ninh Hinh sao có thể để cho mọi chuyện trôi êm, nhanh chóng lên tiếng tiếp lời: “Mày là Mục Sam đúng không? Tội vạ miệng của mày xứng đáng đi tới sảnh chấp pháp (chấp pháp đường) để chịu tội.”
Rồi nàng quay sang phía Mục Ninh Nguyệt, chậm rãi nói: “Còn Mục Ninh Nguyệt, mày thân là chủ của nó nên chớ vội lên tiếng ngắt lời tao. Nay tao nói thẳng cho mày biết đây, lâu nay mày năm lần bảy lượt làm chuyện chướng tai gai mắt, bộ mày nghĩ tao là cục bột mày muốn nắn sao thì nắn à? Đấy là do tao không chấp mày thôi. Mày ỷ vào việc được cha ưu ái nên ngông nghênh càn rỡ, nhưng chẳng lẽ vì tao không được ưu ái như mày nên tao không có quyền phạt một đứa hầu gái hay sao? Chính mày cũng nói là đừng gây chuyện khiến người lớn phải phiền lòng đấy còn gì, đúng không Mục Ninh Nguyệt?”
Nói chung tất cả những người thuộc dòng đích đều không ưa nổi đám con vợ lẻ, tiêu biểu là mặt trận đoàn kết lâm thời giữa Mục Thủy Lam và Mục Ninh Hinh.
“Thế cũng hòm hòm rồi nhỉ? Mình đi thôi chị họ, chẳng lẽ chị rảnh rỗi đến mức muốn đi theo đến sảnh chấp pháp xem một đứa ở thấp kém bị phạt sao?” Sau một hồi dằn mặt Mục Ninh Nguyệt, Ninh Hinh mới quay sang kéo tay Mục Thủy Lam rời đi, rất có bộ dáng chị em tình thương mến thương.
“Hứ, ai mà thèm nhìn!” Mục Thủy Lam nguýt một cái rõ kêu, ngúng nguẩy bỏ đi.
Dõi theo bóng dáng hai đứa ‘con dòng đích’ rời đi mà Mục Ninh Nguyệt siết chặt bàn tay mình, không ngừng nhớ đến khoảng thời gian ba mẹ con phải sinh hoạt ở bên ngoài. Khi đó rõ ràng cha thường xuyên đến thăm ba mẹ con nhưng Mục Minh Nguyệt hoàn toàn không thấy đủ, vẫn luôn ngóng đợi cha. Sẽ thật tốt biết bao nếu như gia đình bốn người bọn họ có thể ngày ngày ở cạnh nhau chứ không phải là những giây phút đến thăm nom ngắn ngủi như vậy.
Từ lúc theo cha về Mục phủ để kiểm tra linh căn, cho đến khi nhận được kết quả đáng mừng đã khiến cho cuộc sống của Mục Ninh Nguyệt thay đổi một cách chóng vánh. Mỗi ngày được ở cạnh cha mẹ, lại có nhiều kẻ vây quanh bợ đỡ nịnh nọt khiến Mục Ninh Nguyệt vô cùng vui vẻ. Thế mà Tạ Như Ý mách nhỏ bên tai Mục Ninh Nguyệt rằng Mục Ninh Hinh mới chính là cô chiêu dòng đích của Mục gia, so với cái thân phận con vợ lẻ khác dòng như Mục Ninh Nguyệt lại càng thêm quý hóa. Điều đó khiến Mục Ninh Nguyệt ghen tị vô cùng. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà con nhỏ đó cao quý hơn mình trong khi tư chất của mình tốt như vậy kia chứ? Nhất là cái loại trời sinh đã ngồi sẵn trên cao như nó càng làm cho Mục Ninh Nguyệt thêm ghen ghét.
Chính bởi vậy, Mục Ninh Nguyệt mới càng ra sức tu luyện. Trên thì hiếu thảo với bố mẹ, dưới thì đối đãi hiền hòa, thân thiện với mọi người xung quanh để chứng tỏ bản thân ưu việt hơn Mục Ninh Hinh, đồng thời khiến cho mọi người yêu quý mình.
Lúc ba mẹ con Mục Ninh Nguyệt được đưa về phủ, Mục Ninh Hinh có lẽ vẫn quan tâm đến việc tại sao cha mình chỉ chăm chăm đến vườn Như Ý mà chẳng ngó ngàng gì đến vườn Ngô Đồng. Mục Ninh Nguyệt cũng từng phát hiện cảnh Mục Ninh Hinh đứng trước cửa sân nhà nhưng không bước vào, lại thêm để tai đến lời xì xào bàn tán của đám người ở trong phủ. Thế nhưng về sau, nó đã không còn thiết tha gì đến chuyện đó nữa. Bởi vậy Mục Ninh Nguyệt không biết bản thân phải làm như thế nào mới chọc ngoáy được Mục Ninh Hinh, khiến nó cảm thấy tức giận.
Sau đó Mục Ninh Nguyệt phát hiện chỉ cần mình bày ra điệu bộ của một bà chị trước mặt Mục Ninh Hinh thì nó nhất định sẽ tức giận, nên ở bất kì chỗ đông người nào Mục Ninh Nguyệt cũng phô ra điệu bộ chị cả dạy em gái, và cũng từ đó cái danh cô hai của Mục phủ có tính tình bất hảo bị lan truyền khắp nơi.
*** Hết chương ***