Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Phó bản 3S??? Vãi chưởng, người mới này tay thối thế!”
“Hình như tất cả các khu vực cộng lại cũng chưa có nổi 50 lần mở ra phó bản cấp 3S thì phải.”
“Lần gần đây nhất là người của công hội Minh Tước mở ra đúng không? Tôi nhớ thời gian qua ải là hơn 70 tiếng. Hơn nữa còn thương vong thảm trọng...”
“Hội phó dẫn đội của họ bị thương nhẹ nhất, nhưng cũng phải dưỡng thương hơn một tháng.”
“Khu vực 1089 cũng quá khó rồi, cái này làm sao mà sống được.”
“Haiz, hết cứu rồi.”
Bình luận toàn là tiếng than khóc, người chơi cũng u ám ủ dột.
Một thanh niên cao lớn tính tình nóng nảy xông lên, túm lấy cổ áo Trịnh Tuần.
"Mẹ nó mày rút cái gì lung tung vậy! 3S, làm sao mà qua được!"
Thanh niên mặc vest và chàng trai mặc áo hoodie vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Đừng gây xung đột! Kiểu gì cũng có cách thôi mà!" Thanh niên mặc vest đóng vai hòa giải.
"Đúng vậy đúng vậy," chàng trai mặc áo hoodie phụ họa theo, rồi tò mò quay đầu hỏi thanh niên mặc vest, "Anh, 3S là cái gì vậy?"
"..." Thanh niên mặc vest muốn nói lại thôi.
Trịnh Tuần bị nhấc lên rồi thả xuống ho khan hai tiếng, nhưng hắn không so đo với thanh niên cao lớn.
Khu vực bình luận vẫn đang vô cùng náo nhiệt.
“Nội chiến rồi à?”
“Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!”
“Mấy người đừng đánh nhau nữa mà!”
Giọng Trịnh Tuần vẫn còn hơi khàn, hắn dùng tay ra hiệu, chỉ vào tủ đựng đồ phía sau.
Lúc này Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vừa vặn lên tiếng.
"Mẹ nói, người xấu ở tiểu khu Hạnh Phúc rất nhiều, xin các anh chị chọn một món vũ khí vừa tay để phòng thân."
Mười người, mười món vũ khí khác nhau.
Trịnh Tuần bị thanh niên cao lớn đẩy một cái.
"Mày chọn cuối cùng."
Trịnh Tuần nhún vai.
Được thôi.
Dù sao cũng chẳng ai chọn chiếc búa hơi màu hồng có hình ngôi sao lách cách của hắn đâu.
Trong quá trình chọn vũ khí, họ trao đổi tên cho nhau.
Hứa Lê không cần giới thiệu lại, người chơi nữ còn lại trong đội tên là Trần Tử Tranh, nghề nghiệp đúng là nhân viên văn phòng.
Chàng trai mặc áo hoodie hơi ngơ ngác tên là Chung Dục, sinh viên đại học.
Thanh niên mặc vest thật thà tên là Cố Viễn Hằng.
Thanh niên cao lớn nóng nảy tên là Mạnh Sâm.
Bốn người còn lại, có một cặp anh em họ Vương.
Hai người cuối cùng có vẻ nhút nhát, không tin tưởng họ lắm, không muốn tiết lộ tên của mình.
Những người khác cũng không ép buộc.
Có lẽ vì mấy người đều không ôm hy vọng sống sót, cho nên quá trình lấy vũ khí khá hòa thuận, không có tranh giành.
Sau khi mọi người chọn được vũ khí ưng ý, chỉ còn lại chiếc búa hơi cho Trịnh Tuần.
“Búa hơi? Còn có loại vũ khí vô dụng này sao?!”
“Người mới này cũng quá xui xẻo rồi! Ít nhất cũng phải lấy một cây rìu hay liêm đao gì chứ, không giết được người khác thì tự kết liễu cũng được!”
“Cái anh chàng tên Trịnh Tuần này, có phải đầu óc không bình thường không vậy? Sao anh ta không sợ chút nào vậy...”
“Chẳng lẽ là NPC Tháp Trắng ngụy trang sao? Tôi biết NPC cũng có phân cấp, từ nguy hiểm cao đến nguy hiểm thấp...”
Nội dung trên bình luận, ngoại trừ Trịnh Tuần không có Tiểu Thiên Tài thì chín người còn lại đều nhìn thấy.
Tám người nhìn Trịnh Tuần bằng ánh mắt nghi ngờ, người còn lại là Chung Dục còn chưa hiểu chuyện gì.
Chung Dục tiến đến gần Trịnh Tuần.
"Anh, anh là NPC nguy hiểm cao của Tháp Trắng sao?"
Câu hỏi thẳng thắn của cậu ta khiến tám người còn lại và cả phòng phát trực tiếp đều căng thẳng.
“Vãi vãi! Người mới này dũng cảm quá!”
“Thằng nhóc ngốc nghếch này từ đâu tới vậy...”
“Chết rồi, Trịnh Tuần sắp biến thân rồi!”
Trịnh Tuần nghe được câu hỏi này thì lại không cảm xúc, nhìn chằm chằm Chung Dục, một lúc lâu sau mới mở miệng.
"Em trai, Tháp Trắng là cái gì vậy?"
"..."
Chung Dục cúi đầu.
"Anh, bình luận toàn là 'Ngọa Long- Phượng Sồ'."
"Khen chúng ta đấy, đừng kiêu ngạo."
Trịnh Tuần nhấc chiếc búa hơi màu hồng của mình lên, vác lên vai kêu một tiếng lách cách, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí nghiêm túc căng thẳng hiện tại.
Hứa Lê không nhịn được tiến lên, trong tay cô là một chiếc rìu sắt.
"Anh Tuần, hay là em đổi với anh nhé."
"Không cần, tôi thích cái này."
Trịnh Tuần vẫn rất bướng bỉnh.
Người chơi trang bị xong vũ khí, trò chơi chính thức bắt đầu.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ dẫn họ ra khỏi phòng bảo vệ tiểu khu, tiến vào tiểu khu Hạnh Phúc.
Đội hình chín người không lớn không nhỏ, nhưng vì họ không quen biết nhau, nên đi rất rời rạc, không có đội hình gì cả.
Khu vực bình luận vẫn đang bàn tán sôi nổi:
“Tổ đội người lạ, tốt nhất là đứng giữa đội hình, vị trí của thanh niên mặc vest và chàng trai mặc áo hoodie rất hợp lý, có thể tấn công và phòng thủ.”
“Thanh niên cao lớn thật sự quá manh động, anh ta dám đi đầu trận? “
“Cặp anh em kia đi cuối đội hình, vị trí này dễ bị sương mù hoặc cạm bẫy nào đó nuốt chửng nhất, ngay cả cầu cứu cũng không kịp.”
“Sao còn có người dính lấy NPC vậy?!”