Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hiện tại không được, phòng phát sóng trực tiếp có nhiều người, phải tém tém lại một chút.
Trịnh Tuần lễ phép gõ cửa, giống như là đi đến nhà người khác làm khách.
"Xin hỏi có ai không?"
Thật lâu sau, bên trong truyền đến một giọng nữ già nua.
"Ai đó?"
Cô bé quàng khăn đỏ ở bên cạnh nhón chân lên.
"Bà ngoại bà ngoại! Là cháu! Mẹ bảo cháu tới tặng đồ cho bà!"
Qua một hồi lâu sau, mới có tiếng bước chân thong thả vang lên.
"Tới đây tới đây."
Một người phụ nữ lớn tuổi mặc trường bào, đầu đội khăn quàng cổ màu tím sẫm. Bà ta hé cửa ra một chút, đầu tiên là cảnh giác nhìn Trịnh Tuần đang mỉm cười, sau đó rũ mắt, lúc nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, mới lộ ra nụ cười từ ái.
"Bé ngoan, bà ngoại mở cửa cho cháu ngay."
Rầm ——cửa chống trộm tầng thứ nhất được mở ra.
Sau đó là tầng thứ hai.
Căn nhà nhỏ của bà ngoại được sắp xếp rất ấm áp, nhìn qua có vẻ không phù hợp với khung cảnh cũ nát bên ngoài.
Nhưng có ấm áp thế nào cũng vô dụng, đợi lát nữa sẽ bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Trịnh Tuần đi vào cửa, cô bé quàng khăn đỏ giới thiệu cho bà ngoại.
"Anh trai này là người tốt bụng! Là anh ấy đã bảo vệ cháu đến bà ngoại đó!"
Bà lão khom lưng ngẩng đầu nhìn Trịnh Huân một lúc rồi mỉm cười hiền từ.
"Cũng là một đứa trẻ ngoan."
Trịnh Tuần mặt không đổi sắc đi vào phòng, cửa phòng ở phía sau bị bà ngoại khóa kỹ.
Lúc này trong phòng lại truyền đến một giọng nói cũng già nua như vậy.
"Ai vậy?"
Trịnh Tuần khẽ nhướng mày.
“Ôi trời!”
“Đây không phải là giọng của bà ngoại sao?”
“Sao lại có hai bà ngoại?!”
Bình luận trên màn hình bắt đầu phát cuồng.
“Tôi không nghe nhầm chứ? Hai giọng nói này giống hệt nhau!”
“Nghe đều là giọng bà lão.”
“Tôn Ngộ Không thật giả... Bà ngoại thật giả?”
“Theo cốt truyện gốc của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, sói giả làm bà ngoại, vậy có nghĩa là một trong hai người này là bà ngoại thật, người kia là trùm cuối?”
“Vậy làm sao phân biệt được!”
“Ảnh chụp lúc trước ấy, chẳng phải có Cô Bé Quàng Khăn Đỏ và bà ngoại thật sao? Chẳng còn manh mối nào khác.”
“Nhưng trong ảnh không có sói!”
“Đúng là phó bản 3S, biến thái thật.”
“Nhìn Trịnh Tuần kìa, anh ta có vẻ không hề hoảng loạn.”
“Nhị Chùy rốt cuộc có hiểu tình hình không vậy? Anh ta trông như chưa tỉnh ngủ, sốt ruột chết mất.”
Trịnh Tuần nửa khép mắt, đúng là không được tỉnh táo lắm.
Hắn không phải buồn ngủ, chủ yếu là màn cuối cùng này hắn đã vượt qua cả ngàn lần rồi, người kiên nhẫn đến mấy cũng sẽ chán.
Ở đây có một đoạn tình tiết bà cháu thân thiết, Trịnh Tuần đang đợi đoạn này kết thúc.
Nói bao nhiêu lần rồi, nhà phát triển phía sau có thể thêm nút bỏ qua cốt truyện được không, với người chơi cày lại như hắn mà nói thì thật không thân thiện chút nào.
Đợi màn bà cháu tình cảm kết thúc, bà ngoại nằm trong phòng ngủ, chỉ phát ra tiếng nói cũng bước ra.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ ngạc nhiên.
"Sao lại có hai bà ngoại?"
Hai bà ngoại từ ngoại hình và dáng người nhìn vào, gần như không có sự khác biệt. Dù Trịnh Tuần đã cày lại 1000 lần cũng không nhận rah ai người họ khác nhau ở đâu.
Dựa vào ngoại hình để phán đoán là không thể vượt qua.
Trịnh Tuần hiểu rõ điều này.
Mỗi bà lão đều nói mình là bà ngoại ruột của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nói vài câu.
"Mọi người đều nói là bà ngoại của cháu, vậy mọi người nói màu cháu thích đi."
Đồng thanh là màu đỏ.
"Món cháu thích ăn."
Câu trả lời của hai bà ngoại vẫn giống nhau.
"Ừm... kể chuyện hồi nhỏ của cháu xem."
Lần này còn quá đáng hơn, hai bà ngoại đều chọn cùng một chuyện để kể, đến cả lời lẽ cũng giống hệt nhau.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ lộ vẻ khổ não, bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm lấy vạt áo Trịnh Tuần.
"Anh ơi, giúp em với, em không phân biệt được ai mới là bà ngoại thật sự của em."
Trịnh Tuần cúi đầu, một tay đặt lên sau đầu cô bé, xoa xoa hai cái.
"Không sao, chị Hồng, tôi giúp cô."
"Bốp" một tiếng giòn tan, Trịnh Tuần giáng cho đầu Cô Bé Quàng Khăn Đỏ một cái tát mạnh.
“Má ơi! Ăn hiếp trẻ con!”
“Hành động này có ý nghĩa gì?”
“Tôi hiểu rồi. Bà ngoại thật sự của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ thương con thương cháu, chắc chắn sẽ theo phản xạ nhìn xem cháu mình có bị thương không!”
“Thì ra là vậy!”
Giống như dự đoán của bình luận, Trịnh Tuần dùng chiêu này để phân biệt bà ngoại thật giả.
Dù sống hay chết, sự ràng buộc tình thân này sẽ không thay đổi, Trịnh Tuần chắc chắn điều này, nên hắn chưa bao giờ chọn sai.
Quả nhiên, bà ngoại bên phải, dù thần sắc cứng đờ, nhưng mũi chân vô thức di chuyển về phía Cô Bé Quàng Khăn Đỏ. Trịnh Tuần hành động nhanh như chớp, vung tay lên, giáng cho bà ngoại bên trái một cú đấm mạnh!
"Ngươi là sói."
Bà ngoại giả kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất chết, lộ ra nguyên hình "sói".