Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lý Trị và Lý Hoằng quả nhiên là cha con, lúc này tuy trong lòng đều đã mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ mày ủ mặt ê, Lý Trị còn tiếp tục lừa gạt nói: "Hoằng nhi, nhìn thấy chưa, nhiều người không tin tưởng con như vậy, hay là con xin lỗi một tiếng với các vị đại nhân, việc chế tạo băng này coi như xong, ngày hôm qua con ở trước mặt phụ hoàng thi triển thuật mê hoặc nếu như bị bọn họ vạch trần liền không đẹp mắt."
"Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không khiến người thất vọng." Lý Hoằng vỗ ngực chậm rãi đi xuống, ngồi xổm trước mỗi chậu gỗ, trong tay nắm một miếng diêm tiêu cả bàn tay cùng nhau đặt vào trong nước.
Y cố ý không để quần thần nhìn thấy thứ trong bàn tay của mình, bởi vậy mỗi lần đều ngồi xổm trước chậu gỗ, sau đó đặt tay vào chậu gỗ khuấy động vài cái sau đó liền lấy ra, mà lúc này trong chậu cũng không nhìn thấy diêm tiêu kia nữa.
Vài chậu gỗ sau khi bị y dưới ánh mắt chú ý của quần thần khuấy động một phen, Lý Hoằng liền đứng bên cạnh Lý Trị, khuôn mặt mang nụ cười xấu xa đặc trưng, nhìn quần thần kinh ngạc và mắt trợn tròn.
Lúc này quần thần trên triều đình nhìn nước trong chậu gỗ đang dần dần kết băng mà mắt thường có thể thấy được, không khỏi phát ra tiếng kinh hô, tiếng hít thở không ngớt cùng tiếng thảo luận không thể tin được càng vang lên không dứt.
"Dương Vũ, đã ghi lại tên của bọn họ chưa?" Lý Hoằng cười hì hì hỏi.
"Đại Vương, đều ghi lại rồi, tổng cộng bốn mươi bảy người." Dương Vũ giơ tờ giấy trong tay lên nói.
Lý Hoằng cười hì hì nói móc quần thần: "Bốn mươi lăm người mỗi người một trăm quan, chỉ có bốn ngàn năm trăm quan tiền thôi sao."
Phần lớn quần thần vẫn còn chìm đắm trong sự thần kỳ nước trong trước mắt biến thành khối băng, chưa hoàn hồn lại. Từng người tán thàn, khen ngợi Đại Vương như thần đồng tái thế. Lý Trị cũng là mặt vui như hoa nở, hoàng tử của mình chính là có bản lĩnh.
Mà đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, Hứa Kính Tông sau khi nghe được lời Lý Hoằng vừa rồi thốt ra, trong lòng lại càng như sấm sét vang dội bên tai! Một đứa bé ba tuổi không cần dùng bàn tính, lại có thể không cần suy nghĩ nói ra bốn mươi lăm người, mỗi người một trăm quan tiền chính là bốn ngàn năm trăm quan, việc này... Việc này làm sao có thể? Chẳng lẽ thật sự là thần đồng sao?
Nhưng dù thế nào, tất cả mọi người vẫn bị sự thần kỳ nước trong biến thành băng của Lý Hoằng khiến cho không còn lời nào để nói, mọi người lần lượt thỉnh giáo Đại Vương làm thế nào mà làm được, nhưng Đại Vương lúc này như biến ngốc đi, nửa dựa nửa ôm lấy vai Lý Trị, đứng ở đó không nói lời nào chỉ cười hì hì.
Quần thần ở trong Thái Cực điện đương nhiên là thua không còn lời nào để nói, huống chi còn có Bệ hạ làm chứng, cho dù muốn chối cũng không có cách nào chối được.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút khó coi, cố giấu vẻ u ám khó phát hiện cười nói: "Hôm nay không nghĩ đến, chưa chuẩn bị cho con bất cứ lễ vật nào, đợi ngày mai lên triều, ta mang cho con một thứ tốt, vi thần chúc mừng Bệ hạ."
Lý Trị khách khí nói: "Không sao, thằng nhóc này nghịch ngợm thôi, không làm phiền ngài chuẩn bị lễ vật cho nó, hai năm nay ngài chẳng lẽ tặng cho nó còn ít lễ vật quý sao."
Trưởng Tôn Xung giả bộ không vui tháo ngọc bội trên eo xuống, nói: "Cái này chính là cậu bỏ rất nhiều tiền mua đấy, không nghĩ đến lại bị thằng nhóc con ngươi thắng mất, có điều cậu thua tâm phục khẩu phục, Bệ hạ, việc này đáng được chúc mừng."
Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ là thân tín của Lý Trị, từ khi Lý Trị còn là Thái tử đã theo bên cạnh Lý Trị rồi, bởi vậy quần thần cũng không nghĩ đến, hai người sớm đã từ khối băng lớn xung quanh Thái Cực điện mà đoán ra Lý Hoằng biết chế tạo băng, đều cho rằng chỉ là vì mặt mũi của hoàng đế cho nên mới đứng về phía bên kia.
Lúc này liền có đại thần bắt đầu trêu chọc hai người tiết kiệm được một trăm quan tiền, hai người cũng không khách khí phản kích đại thần.
Chuyện thú vị trên triều đình bị Lý Trị mang về hậu cung kể lại, lập tức liền như ném một quả bom vào hậu cung, khiến cho các phi tần khác lần lượt chúc mừng với Võ Mị, miệng sắp khen Lý Hoằng thành một đóa hoa rồi.
Tiêu Thục phi và Vương hoàng hậu không xuất hiện, việc này đối với Võ Mị mà nói cũng là bình thường không có gì lạ, ba người hiện tại như nước với lửa, rất khó có thể như trước kia xưng tỷ muội, phát triển đến hiện tại, thậm chí ngay cả giao thiếp bề ngoài bình thường cũng ít đi rất nhiều.
Mà hoàng trưởng tử của mình, trước mặt Bệ hạ làm ra chuyện nở mày nở mặt như vậy, cũng khiến cho Tiêu Thục phi và Vương hoàng hậu cảm nhận được cực độ bất an và nguy hiểm đang ập tới.
Hai người cũng không phải không hiểu Lý Hoằng này, bình thường ở Hồng Văn quán chính là điển hình của việc không chịu học hành, khắp nơi đối đầu với đám người Thượng Quan Nghi, Quách Dư. Chưa từng nghiêm túc học hành, bởi vì việc này, Võ Mị cũng không ít lần quản giáo.
Nhưng chính là như vậy, kẻ lười biếng lại ở trước mặt Bệ hạ và quần thần xuất tẫn phong đầu, thoáng cái liền khiến cho vài hoàng tử khác trở nên kém nổi bật.
Vương hoàng hậu và Tiêu Thục phi nhìn hoàng tử của mình và nhiều lần hỏi tình hình gần đây của Lý Hoằng, được đáp án đều giống nhau, thằng nhóc kia chính là kẻ không chịu học hành, nhưng mỗi lần kiểm tra, đều có thể khiến tiên sinh câm nín, bọn họ cũng rất kỳ quái vì sao Lý Hoằng có thể làm được.