Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Thiên Lam Kim

Mấy năm nay, Tô Trần ở Vân Dương Tông cũng không học được bao nhiêu bản lĩnh thật sự.

Trên con đường tu hành, thậm chí có thể nói là bỏ phí.

Hắn vốn định dùng điểm cống hiến mà bản thân liều mạng mới kiếm được để đổi lấy công pháp cao thâm hơn. Nhưng chỉ vì cái tội "cướp công", tông môn trực tiếp trừ của hắn 7 phần điểm cống hiến.

Hiện giờ, hắn chỉ học được một vài công pháp cơ bản, vừa mới bước vào Cửu Phẩm Luyện Thể Cảnh viên mãn.

Cách Bát Phẩm Luyện Tinh cảnh còn một khoảng cách không nhỏ.

Sau khi rời khỏi Vân Dương Tông, hắn phải chú trọng việc tu hành của bản thân hơn mới được.

Thực lực cảnh giới không đủ, cũng là một trong những lý do khiến những người kia nói hắn cướp công.

Trong mắt bọn họ, một kẻ Cửu Phẩm như hắn không thể và không nên có được nhiều công lao như vậy.

Đi được chừng mười dặm, Tô Trần nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Là người sư tỷ luôn chiếu cố hắn, Vu Chi.

Vu Chi là đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông.

Thấy Tô Trần, nàng ôm một mấy thứ trong tay, nhanh chân chạy tới.

"Cái này cho ngươi."

Nói rồi, nàng nhét hết đồ trong tay vào lòng Tô Trần.

Là một ít lương khô, hai bình đan dược, còn có một bộ y phục chất vải không tệ.

"Mấy năm nay, đa tạ sư tỷ đã chiếu cố, những thứ này..."

Không đợi Tô Trần từ chối, Vu Chi đã nhận lấy bọc hành lý, cẩn thận bỏ đồ vào rồi chỉnh trang lại.

"Bọn họ đều nói sư đệ cướp công lao của người khác, nhưng có mấy ai thực sự hiểu rõ chân tướng sự việc đâu."

"Gặp phải hung hiểm thì ai cũng bỏ trốn mất dạng."

"Sư đệ hoàn thành nhiệm vụ rồi thì lại bị nói là cướp công lao."

"Ta cũng không biết sao da mặt của bọn họ lại dày đến vậy." Vu Chi tức giận nói.

"Còn có những người được cứu kia nữa, vậy mà lại nói đệ cứu họ cũng chỉ vì tham công."

"Còn nói những vết thương của bọn họ là do đệ gây ra nữa."

"Kẻ nào kẻ nấy, dường như đã quên hết tình cảnh lúc gặp nguy hiểm rồi."

"Lúc đó bọn họ đã bị tông môn bỏ rơi, nếu không phải sư đệ ngươi đi cứu, thì làm sao họ có thể sống sót được chứ?"

Thấy Vu Chi tức giận như vậy, Tô Trần ngược lại bật cười.

"Không sao, không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi."

"Liều mạng như vậy, lúc đi chỉ có một bọc nhỏ, thanh đao trong tay còn là đoạt được từ yêu vật."

"Sau này đừng ngốc nghếch như vậy nữa, phải thông minh hơn đấy."

"Rất nhiều khi, lòng người còn đáng sợ hơn yêu vật."

Nhét bọc hành lý vào tay Tô Trần xong, Vu Chi có chút không nỡ.

"Ta biết rồi, sư tỷ."

Thế gian này tuy rằng yêu ma quỷ quái đầy rẫy, nhưng quả thực như lời sư tỷ nói.

Rất nhiều khi, lòng người còn đáng sợ hơn yêu vật nhiều.

Lúc chia tay, Tô Trần lại nhớ ra một vài chuyện.

Gần đây, yêu vật ở phía nam tiền tuyến có chút dị động, cũng không biết đang mưu đồ gì.

Tô Trần dặn sư tỷ phải cẩn thận, ít nhất phải bảo vệ tốt bản thân.

Về phía sư tỷ, lại nhét một phong thư vào tay Tô Trần.

"Ta có một người bạn tốt là đệ tử thân truyền của Thiên La Thành, hai năm nay nơi đó thường xuyên bị yêu vật tập kích nhưng lại không thể tìm được dấu vết của chúng."

"Việc sư đệ ngươi giỏi truy tung điều tra, ta cũng đã có nói với nàng ấy rồi."

"Nếu bọn họ cần, sẽ đến thành Giang An tìm ngươi."

"Thù lao mà Thiên La Thành đưa ra cũng sẽ cao hơn nhiều, không keo kiệt như tông môn đâu."

"Kiếm thêm chút tiền, sau này sẽ dễ kiếm nương tử hơn."

Sau khi hàn huyên xong, Tô Trần cảm ơn sư tỷ, rồi tiếp tục lên đường về nhà.

Phải mau lên đường, đến trạm dịch rồi, thuê được con ngựa thì sẽ nhanh hơn.

Chắc khoảng 3 ngày nữa là có thể đến thành Giang An.

Buổi tối, Tô Trần tá túc tại trạm dịch.

Khi nằm xuống nghỉ ngơi, hắn lại tiếp tục nghiên cứu năng lực đặc biệt kia của mình.

Hắn cẩn thận nhìn hai thiên mệnh.

【 Tầm Yêu Tiên Phong 】 là thiên mệnh màu trắng, còn 【 Kiên Nghị Bất Khuất 】 là thiên mệnh màu lam.

Màu sắc của thiên mệnh, dường như là đang biểu thị đẳng cấp, độ trân quý của thiên mệnh.

Tô Trần âm thầm ghi nhớ trong lòng, tiếp tục tìm tòi.

Từ 【 Tầm Yêu Tiên Phong 】 đến 【 Kiên Nghị Bất Khuất 】, đều là thu được trong tình huống ngẫu nhiên.

Nhìn thì có vẻ là ngẫu nhiên, nhưng hình như lại có một vài quy luật.

Hình như là liên tục lặp lại làm một số việc, liền có cơ hội đạt được thiên mệnh mới.

Hiện tại hắn chỉ có hai thiên mệnh, khó mà tổng kết quy luật.

Đợi khi nào rảnh có thể thử nghiệm xem, phải dùng cách gì mới có thể thu hoạch đợc thiên mệnh mới của năng lực huyền bí này.

Hai ngày đường thoáng chốc trôi qua.

Thành Giang An.

Hai gian nhà nhỏ ở phía đông thành, chính là nhà của Tô Trần.

Những năm này, phần lớn công lao cống hiến mà Tô Trần có được, đã được đổi thành tiền gửi về nhà.

Bỏ ra chút tiền, cuối cùng cũng có thể để A Nương và tiểu muội định cư ở trong thành.

Dù sao đi nữa, bách tính tụ tập trong thành, chung quy vẫn an toàn hơn.

Nếu không bị bớt xén công lao cống hiến, có lẽ có thể đổi căn nhà nhỏ này thành một cái tiểu viện tinh xảo rồi.

Vừa nhìn thấy Tô Trần, mắt tiểu muội liền sáng lên, nàng gọi với vào trong: "Nương, ca ca về rồi!"

Vừa nói, nàng vừa nhào vào lòng Tô Trần.

Chẳng mấy chốc, một phụ nhân cũng vừa lau tay, vừa bước ra khỏi nhà.

"Đừng làm rộn, ca ca con đi đường cũng mệt rồi, mau để ca ca con nghỉ ngơi đi."

"Ta cũng lâu rồi không gặp tiểu muội, không sao đâu, A Nương."

Một nhà vừa nói cười, vừa bước vào trong.

A Nương của Tô Trần tên là Trương Tuyết Phân, tiểu muội tên Vương Minh Vi, người ở nhà thường gọi nàng là Vi Vi.

Tuy hai người trước mắt này không có huyết thống, nhưng quan hệ còn thân hơn cả thân nhân của hắn.

Nếu không có A Nương, thì hắn đã không thể trụ qua mùa đông lạnh giá khi vừa xuyên không tới đây rồi.