Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong mắt Doanh Vị, Đạo gia Thiên Nhân nhị tông ở thế giới này chẳng khác gì môn phái giang hồ, chỉ sản sinh ra cao thủ võ lâm.
Hành vi của bọn họ không còn là truyền bá lý tưởng nữa.
Từng có thời kỳ Đạo gia và Mặc gia hưng thịnh, nhưng hiện tại Nho gia đã thay thế vị trí của Đạo gia.
Không phải Đạo gia suy tàn, mà là do hậu thế đã đi sai đường.
Tuần Tử không bình luận gì về lời nói của Doanh Vị, chỉ hỏi: “... Vậy trong mắt ngươi, “Đạo” là gì?”
Doanh Vị trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:
“... Theo đệ tử thấy, “Đạo” ở tầng thấp có thể là phương pháp và kỹ thuật trị quốc, ở tầng giữa có thể là một loại tư tưởng ăn sâu bén rễ, ở tầng cao chính là quy luật vận hành của vạn vật tự nhiên.
“Cho nên, “Đạo” là gì, đệ tử không biết, đệ tử cũng đang “cầu Đạo”!”
Tuần Tử vuốt râu cười nói: “... Lão Tử từng nói: “Ta chẳng biết tên nó, gượng gọi là Đạo”. Ngươi mà biết “Đạo” là gì, e rằng Bắc Minh Tử cũng phải đến bái ngươi làm sư.”
“Tử Vị đi đi, hãy đi cầu “Đạo” trong lòng ngươi. So với sư huynh và sư đệ của ngươi, đạo của Nho gia ta chỉ có thể phát dương quang đại trên người ngươi mà thôi.”
Doanh Vị hít sâu một hơi, trịnh trọng bái lạy: “... Đệ tử xin cáo từ, mong thầy bảo trọng thân thể. Lần sau gặp lại, đệ tử cũng không biết là khi nào.”
Tuần Tử ngồi ngay ngắn, tiếp nhận cái cúi đầu của Doanh Vị.
Doanh Vị nói xong, xoay người rời đi. Hắn nhìn rừng trúc lần cuối, không lưu luyến một chút nào, kiên quyết bước đi.
Dưới tán cây râm mát ven đường, hơn mười thị vệ cưỡi trên lưng những con tuấn mã cao lớn, đang bảo vệ một cỗ xe ngựa sang trọng nhưng không kém phần kín đáo ở giữa cùng với vài người đi theo xe.
“Phục Niệm sư huynh, Hàn Phi sư huynh, tiễn đến đây là được rồi. Đi thêm đoạn nữa là rời khỏi Tang Hải rồi.” Doanh Vị dừng bước, cùng lúc đó, những thị vệ cưỡi ngựa và người đánh xe cũng kéo dây cương, dừng xe lại.
Phục Niệm ngẩng đầu nhìn trời rồi gật đầu nói: “Nếu đã vậy, vậy chúng ta tiễn ngươi đến đây. Đường về Tần quốc xa xôi, mong ngươi cẩn thận trên đường.”
Trong bốn năm ở Tiểu Thánh Hiền Trang, Doanh Vị cùng vị chưởng môn sư huynh này không thể nói là quan hệ thân thiết nhưng cũng xem như quân tử chi giao.
Lại thêm thân phận Trường An quân của Doanh Vị, Nho gia lại coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, bất kể Phục Niệm là chưởng môn Nho gia hay là sư huynh, theo lý đều nên tiễn đưa hắn.
“Sư đệ biết rồi, sư phụ tuy đã lớn tuổi nhưng thân thể vẫn cường tráng, ta không ở Tiểu Thánh Hiền Trang, còn mong sư huynh chiếu cố lão nhân gia nhiều hơn...”
Là người đến từ thời hiện đại, bản thân Doanh Vị kỳ thật cũng chịu ảnh hưởng rất sâu của Nho gia, từ trước đến nay đều tôn sư trọng đạo.
Phục Niệm cười ha hả đáp: “Việc đó là đương nhiên, sư đệ cứ yên tâm. Có điều tính cách của sư thúc ngươi cũng biết, ta chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.”
Nói đến cuối cùng Phục Niệm không khỏi cười bất đắc dĩ, tính tình Tuần Tử kỳ thật không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là cổ quái, bọn họ là hậu bối đều thấu hiểu điều này.
Cũng chỉ có đối mặt với Hàn Phi và Doanh Vị, Tuần Tử mới chịu lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhất là đối với Doanh Vị, hắn càng chiếu cố nhiều hơn.
Đối với Tuần Tử, Doanh Vị thật lòng cảm kích, cũng thật lòng bội phục.
Hàn Phi, Lý Tư học thành Pháp gia, Tuần Tử hoàn toàn không quan tâm, Doanh Vị là người Nho, Đạo, Pháp tam tu, Tuần Tử cũng không hề can thiệp.
Thậm chí Tuần Tử còn nguyện lòng truyền thụ bí mật bất truyền của Nho gia cho Doanh Vị, dạy hắn tu tập võ công. Cho dù Doanh Vị luyện công phu Nho gia thành dáng vẻ Đạo gia, Tuần Tử cũng không nói thêm gì.
Đây mới thật sự là ân sư truyền nghề thụ đạo!
“Lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Nếu sư đệ tương lai có thời gian rảnh rỗi thì hãy trở về Tiểu Thánh Hiền Trang thăm bọn ta.”
Phục Niệm nói vài câu khách sáo, nhưng ngay cả chính hắn cũng không tin vào lời mình vừa nói.
Là Trường An quân của Tần quốc, Doanh Vị lần này trở về chắc chắn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, hoặc là nắm quyền trong tay hoặc là thân tử đạo tiêu.
Bất kể kết cục như thế nào, Tiểu Thánh Hiền Trang đều nằm trong lãnh thổ Tề quốc, cách xa Tần quốc ngàn dặm. Trong thời đại không có phi cơ xe cộ hiện đại, với thân phận của Doanh Vị, có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Trừ phi Tần quốc thống nhất sáu nước, biến sáu nước thành “Tần”.
“Nếu có cơ hội sư đệ tất nhiên sẽ trở lại quấy rầy.”
Doanh Vị chắp tay đáp, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Nếu Tần quốc thật sự thống nhất sáu nước, khi hắn quay lại, Nho gia và hắn là địch hay là bạn cũng chưa thể nào biết trước được.
Thời đại này các môn các phái đều giữ bí mật của mình, cho dù là Nho gia “hữu giáo vô loại” cũng không ngoại lệ (*).
(*)Nghĩa là theo nguyên tắc này, địa vị của một người dù sang hay hèn đều không ảnh hưởng đến việc học của họ. Đức Khổng Tử muốn dành cho con cái của các thành phần giai cấp khác nhau xã hội đều có được cơ hội học tập, và điều này đã mở ra viễn ảnh về một nền văn hóa và giáo dục phổ quát.
Chờ đến khi thiên hạ thống nhất, bách gia tất nhiên phải quy thuận dưới trướng đế quốc. Nhưng pháp luật hà khắc của Tần quốc không phù hợp với tư tưởng của Nho gia, đến lúc đó e rằng lại có một phen tranh chấp.
Đương nhiên đó là chuyện của tương lai, bây giờ không cần phải phiền não.
Doanh Vị nói chuyện với Phục Niệm xong, ánh mắt chuyển hướng sang nam tử trẻ tuổi mặc áo vải đứng bên cạnh Phục Niệm hỏi: “Lý Tư, ngươi đã quyết định rồi chứ?”
Nghe Doanh Vị hỏi, Lý Tư xấu hổ cúi đầu đáp: “... Lý Tư ngu dốt, khó mà quyết định.”
Nghe Lý Tư nói vậy, Doanh Vị cũng không thất vọng, chỉ nói: “... Ngươi không phải ngu dốt mà là còn quá nhiều băn khoăn.”
“Ta có thể hiểu được, dù sao chuyện này có thể liên quan đến tài sản tính mạng của ngươi.”
“Nhưng Lý Tư ngươi phải nhớ kỹ, khi cần quyết đoán mà không dứt khoát, ắt sẽ chuốc lấy loạn trong mình. Ngươi cũng phải hiểu rõ thế nào là “tặng than trong ngày tuyết rơi”, thế nào là “dệt hoa trên gấm”.
Tuy rằng thời đại này còn chưa có điển cố hai thành ngữ này nhưng ý nghĩa rất dễ hiểu. Với sự thông minh của Lý Tư, thoáng chốc đã hiểu Doanh Vị muốn nói gì.