Đại Tần Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm

Chương 41. Ngô Bất Tri Kỳ Danh, Cường Tự Chi Viết Đạo!(*)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

(*)Ngô bất tri kỳ danh; tự chi viết Đạo, cưỡng vi chi danh viết Đại. Đại viết thệ. Thệ viết viễn. Viễn viết phản: Ta không biết tên, đặt tên chữ đó là Đạo. Gượng gọi tên đó là Lớn. Lớn là đi, đi là xa; xa là trở lại.

Trích chương 25, Đạo Đức Kinh.

Doanh Vị nghe vậy cười lớn: “... Được, bản công tử hứa với ngươi, sẽ cho ngươi và con của chúng ta một cuộc sống an ổn, vinh hoa phú quý cả đời.”

Kinh Nghê lắc đầu, vinh hoa phú quý nàng không màng tới, cũng chẳng hiểu nó là gì.

Nàng chỉ là một sát thủ, nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, tuần hoàn lặp đi lặp lại, đó chính là cuộc sống của nàng.

“Ngày mai ta sẽ cáo biệt thầy, sau đó chúng ta sẽ về Tần quốc!”

Doanh Vị nắm chặt vai Kinh Nghê, chắc giọng lên tiếng.

Tiểu Thánh Hiền Trang, căn nhà tranh nơi Tuần Tử ẩn cư.

Ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng. Một ấm trà đang bốc khói nghi ngút trên bàn.

Hương trà thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng, tạo cảm giác thư thái, dễ chịu, đúng như ý cảnh “Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn” (Hái cúc dưới giậu đông, ung dung ngắm núi nam).

Đã có lúc Doanh Vị rất ngưỡng mộ cuộc sống nhàn nhã, ẩn cư như thế này. Nhưng hắn càng hiểu rõ bản thân mình là một người trần tục, chưa thấy phồn hoa làm sao có thể nói đến chuyện xem nhẹ phồn hoa?

Đến thời kỳ Tiên Tần này, trăm nhà đua tiếng, sống một cuộc đời tầm thường không phải là điều Doanh Vị mong muốn. Chỉ có đứng trên đỉnh cao nhân gian nhìn xuống chúng sinh mới là điều Doanh Vị theo đuổi.

Hơn nữa ngay cả thầy Tuần Tử khi còn trẻ cũng từng chu du khắp nơi đương quan nhập sĩ cho đến khi về già mới trở về Tiểu Thánh Hiền Trang, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.

Liệu trong lòng thầy có tiếc nuối không? Doanh Vị cảm thấy là có. Bởi vì cho dù học thuyết của trăm nhà có như thế nào thì về bản chất đều phải được quân vương coi trọng mới có thể thi triển hết tài năng, học thức của mình giúp dân giàu nước mạnh.

Nho gia và Mặc gia tuy là hai trường phái nổi tiếng nhất lúc bấy giờ, nhưng đó cũng chỉ là vì học thuyết của hai trường phái này tương đối phù hợp với mong đợi của tầng lớp bình dân.

Số lượng giai cấp thống trị dù sao cũng chỉ là số ít, tự nhiên học thuyết được giai cấp thống trị mong đợi mới là học thuyết nổi tiếng.

Tuy nhiên học thuyết của Mặc gia quá mức viển vông, hão huyền, còn học thuyết của Nho gia hiện tại lại không được tầng lớp thượng lưu coi trọng, có thể nói là đều đang trong tình trạng buồn bực bất đắc chí.

Thời kỳ cuối thời Chiến Quốc này muốn trở nên cường thịnh, cuối cùng phải dựa vào “Pháp”.

Doanh Vị đang suy nghĩ có chút thất thần, Tuần Tử thấy nước ấm vừa đủ liền rót cho hắn một chén trà thơm.

Tuần Tử thổi nhẹ lớp bọt trà, vẻ mặt nghiêm nghị giống như một nhà thông thái chính hiệu.

“Chuẩn bị trở về Tần quốc rồi sao?”

Thấy Doanh Vị không nói gì, Tuần Tử liền lên tiếng hỏi.

Doanh Vị hoàn hồn nói với Tuần Tử: “Dạ, đệ tử chuẩn bị về Tần quốc, hôm nay đến đây là để từ biệt thầy.”

Tuần Tử khẽ vuốt cằm nói: “Lần này ngươi về Tần quốc những chuyện phải đối mặt sau này ta cũng không thể cho ngươi bất kỳ lời khuyên nào.”

Tuy Tuần Tử từng làm thượng khanh nhưng cũng chưa từng giữ chức vụ thực quyền nào, muốn leo lên cao trong triều đình chỉ dựa vào học vấn suông là không đủ.

Học vấn là học vấn, quan trường là quan trường, không thể đánh đồng.

“Học sinh dù sao cũng phải dựa vào chính mình để tạo dựng sự nghiệp, làm sao có thể mãi núp dưới bóng của thầy?” Doanh Vị thản nhiên nói.

Nói thật đừng nhìn Tuần Tử sau này nổi tiếng như vậy, nhưng ở thời đại này, so với thân phận Trường An quân của Tần quốc thì thật sự không đáng là gì.

Nếu sau này Tần quốc thống nhất thiên hạ, Doanh Vị quay lại Tiểu Thánh Hiền Trang, Tuần Tử cũng phải dùng lễ nghi của chư hầu để nghênh đón hắn.

Tuần Tử không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, hắn chỉ nhìn Doanh Vị, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng nở nụ cười:

“Nếu bây giờ ngươi xuất hiện trước mặt những cao thủ giang hồ, chắc chắn sẽ không ai nghĩ ngươi là đệ tử Nho gia, mà chỉ nghĩ ngươi là đệ tử Đạo gia thôi.”

Doanh Vị cười hỏi: “Không phải thầy nói mình không biết võ công sao?”

Tuần Tử trợn mắt: “Ta có nói là ta biết võ công sao?”

Doanh Vị và Tuần Tử nhìn nhau, hai thầy trò cùng cười lớn.

Tuy Doanh Vị tu luyện võ công của Nho gia, nhưng lại học theo tinh thần của Đạo gia.

Bởi vậy nội lực của hắn khiến người ta cảm thấy thiên về Đạo gia hơn, nhưng khí chất bên ngoài lại là vẻ nho nhã, ôn hòa của Nho gia.

Cho dù đó là sự uy nghi của Pháp gia hay sự thanh tao của Đạo gia, đều không bằng sự ôn nhuận, gần gũi của Nho gia, dễ dàng khiến người ta, nhất là nữ nhân, sinh ra hảo cảm.

“Nếu Xích Tùng Tử và Tiêu Dao Tử mà thấy ngươi, chắc chắn sẽ nghi ngờ ngươi là đệ tử Thiên Tông hay Nhân Tông.”

Tuần Tử cảm thấy thú vị, bản thân là người theo Nho gia chính thống, đệ tử dạy dỗ lại toàn kẻ không bình thường.

Doanh Vị lắc đầu: “... Bất kể là Thiên Tông hay Nhân Tông ta đều không có hứng thú. Theo ta thấy, khi bọn họ phân chia thành Thiên Nhân nhị tông là đã đánh mất bản ý của “Đạo” rồi.”

Tuần Tử hỏi: “... Ồ? Ngươi xem thường Thiên Nhân nhị tông?”

Doanh Vị gật đầu rồi lại lắc đầu: “... Không thể nói là xem thường. Cái gọi là lý niệm chỉ là lời nói suông, thứ chân chính chứng minh được lý niệm chính là ở chỗ “hành”.

“Nhân Tông theo đuổi lý tưởng chúng sinh bình đẳng, cho rằng Thiên Tông quá vô tình cho nên bọn họ tích cực nhập thế.

“Tuy nói là nhập thế, nhưng Nhân Tông lại không có một bộ quy tắc ứng xử và mục tiêu rõ ràng, cũng không đề cập đến việc trị quốc, điểm này khác xa so với Nho gia.”

“Thiên Tông theo đuổi lý tưởng vô ngã, hòa mình vào thiên địa, cho rằng Nhân Tông quá đắm chìm vào thù nhà hận nước, nhưng Thiên Tông vẫn yêu cầu đệ tử nhập thế để lĩnh ngộ siêu thoát.

“Trong quá trình này, đệ tử Thiên Tông e rằng còn dễ sa vào vòng xoáy thế tục hơn cả Nhân Tông, hành vi còn giống Nhân Tông hơn cả Nhân Tông.”

“Lão Tử viết Đạo Đức Kinh, vừa là con đường tu hành, cũng là tư tưởng trị quốc, nhưng hậu thế lại cố chấp tách rời hai điều này, quả thật là bỏ gốc lấy ngọn.

“Nhân Tông theo đuổi Đức, Thiên Tông theo đuổi Đạo, có đúng hay không, đó đều là “Đạo” của bọn họ, nhưng cũng đã đánh mất đi ý nghĩa ban đầu.”