Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắc Bạch Huyền Tiễn vốn chỉ là một đại tặc giang hồ, không có họ, đứa trẻ này đã kế thừa họ của Ngụy gia, tên là Liêu, hiện tại lại đọc sách ở Nho gia, vì vậy gọi là Tử Liêu.

Thời đại chiến quốc này mặc dù lễ nghĩa bại hoại, nhưng mà có một điều không bao giờ có thể sụp đổ, đó chính là lễ của quý tộc với thường dân.

Thân là người hiện đại, Doanh Vị lúc đầu có chút không quen, nhưng mà qua bao nhiêu năm như vậy, hắn cũng dần dần thích nghi với cuộc sống của vương thất quý tộc.

Thân là thư đồng lại dùng bữa trước chủ nhân, đây vốn đã là phạm lỗi, nếu như ở thời hiện đại, chuyện nhỏ như vậy đương nhiên không sao cả, đặc biệt còn là một đứa trẻ, sẽ không bị trừng phạt.

Nhưng mà, trong thời đại này, đây chính là phạm lỗi, bắt buộc phải bị trừng phạt.

Nhất là trên một đạo “thuật” của pháp gia, đã có yêu cầu quân chủ bắt buộc phải có thưởng phạt nghiêm minh.

Nếu như thần tử phạm lỗi mà quân chủ không trừng phạt, thần tử sẽ cho rằng quân chủ là kẻ yếu đuối dễ ức hiếp, sau này nhất định sẽ phạm thượng.

Từ đó có thể nhìn ta rằng có sự khác biệt giữa Nho gia và Pháp gia. Nho gia có thể sẽ cho rằng lỗi nhỏ có thể khoan dung, chỉ phê bình một chút, thể hiện sự nhân từ của bản thân, thần tử sẽ đội ơn.

Pháp gia lại kiên định tin rằng bản chất con người là xấu xa và cần phải bị trừng phạt.

Từ kết luận mà nói, thực ra học thuyết của hai nhà đều đúng, ngươi vĩnh viễn không biết rằng khoan dung với đối phương, đối phương sẽ tiếp tục khi quân hay là vì vậy mà hổ thẹn thay đổi.

Thứ này chính là cơ học lượng tử!

Vừa dùng bữa sáng xong, Doanh Vị gọi hạ nhân dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ. "Quân tử nên tránh xa bếp núc. Cho nên Tiểu Thánh Hiền Trang trước giờ

không đốt lửa."

“Tuy nhiên, câu nói này vốn là Mạnh Tử khuyên người có phẩm đức phải thi

hành nhân nghĩa, hiện tại Tiểu Thánh Hiền Trang này đều là trực tiếp trích dẫn ý nghĩa mặt chữ của nó.”

"Cho nên, những cái gọi là kinh điển này chính là bị người của hậu thế bóp méo."

Doanh Vị mỉm cười một tiếng, sau khi dùng bữa sáng xong liền đến Tàng Thư Các đọc sách, tiếp tục đọc thuộc lòng các tác phẩm kinh điển mà Nho gia cất giữ.

Thời gian mấy ngày, Doanh Vị vẫn luôn ở hai nơi là nơi ở của mình và Tàng Thư Các.

Từ sau khi biết được có Kinh Nghê tới ám sát mình, Doanh Vị đã từ bỏ ý định quay về Tần quốc, ai mà biết mình vừa rời khỏi Tiểu Thánh Hiền Trang, liền gặp phải Kinh Nghê tới thích sát hay không chứ?

Vẫn là ở Tiểu Thánh Hiền Trang này, Doanh Vị mới có cảm giác an toàn.

Thậm chí để đề phòng lỡ như, ngay cả Hành Lạc Lâu Doanh Vị cũng không đi mà chỉ tập trung đọc sách thánh hiền, điều này khiến Hàn Phi vô cùng kinh ngạc, không biết Doanh Vị tại sao lại biến thành chính nhân quân tử rồi?

Ở thời Tiền Tần, gia đình bình thường chỉ ăn hai bữa để tiết kiệm lương thực.

Nhưng mà đối với vương thất quý tộc như Doanh Vị, thì muốn ăn khi nào thì ăn khi đó, chỉ cần nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo đầu bếp nấu cho mình ăn.

Chuyên tâm đọc sách như vậy mấy ngày, một ngày nọ, buổi trưa Tử Liêu đột nhiên chạy lon ton tới tìm Doanh Vị, nói: “Công tử, bên ngoài Tiểu Thánh Hiền Trang có quan viên của Tần quốc cầu kiến.”

Doanh Vị vừa nghe xong liền biết rằng đây nhất định là Chính Ca lại mang tiền mang vật đến cho mình.

Từ hơn một năm trước, Doanh Vị sai người gửi tác phẩm của mình và Hàn Phi đến Hàm Dương cung. Từ đó, cứ cách vài ngày Doanh Chính lại cử người từ Tần quốc xa xôi đến thăm hắn.

Đó là bởi vì tác phẩm của Hàn Phi và Doanh Vị, vừa hay đâm vào đáy lòng của Doanh Chính.

Trong sử sách, Doanh Chính sau khi đọc tác phẩm của Hàn Phi nói: “Than ôi, quả nhân phải gặp được người này, chết không hối hận!”

Chỉ cần ta có thể kết bạn với Hàn Phi, thì có chết cũng không tiếc nuối, có thể thấy được sự tôn sùng của Doanh Chính đối với Hàn Phi và học thuyết Pháp gia.

Cách suy nghĩ của mỗi người đều liên quan đến bối cảnh thời đại mình đang sống, Doanh Chính tôn sùng Pháp gia như vậy cũng là có nguyên nhân của nó.

Doanh Chính từ nhỏ đã sinh ra ở Triệu quốc, khi còn nhỏ, Doanh Dị Nhân đã chạy đến Tần quốc cùng Lữ Bất Vi, để lại Doanh Chính và mẫu thân cô nhi quả mẫu sống ở Triệu quốc.

Là con tin bị cha bỏ rơi, khi còn nhỏ Doanh Vị sống rất khốn khổ, ngày nào cũng bị bắt nạt.

Khó khăn lắm chín tuổi mới quay về Tần quốc, mười ba tuổi kế vị nhưng mãi đến trước năm hai mươi mốt tuổi hắn hầu như chỉ là một con rối.

Rõ ràng thân là Tần vương nhưng quyền lực triều đình đều do Lữ Bất Vi nắm giữ, còn tự xưng là "Trung Phụ", cho thấy cuộc sống của hắn khốn khổ đến nhường nào.

Mà trong khoảng thời gian này, lại bị người huynh đệ thân thiết nhất của mình phản bội, quan hệ với mẫu thân cũng trở nên căng thẳng.

Khoảnh khắc thê thảm nhất trong cuộc đời Doanh Chính là khi đó mẫu thân còn tìm trai lơ, sinh hạ một đứa trẻ để thay thế hắn, ngay cả mẫu thân quan hệ thân thiết nhất với hắn cũng muốn giết hắn. Làm sao mà không khiến Doanh Chính lạnh lòng?

Doanh Chính từ thời nhi đồng đến thời thiếu niên có thể gọi là khốn khổ đến cực điểm, bị chúng bạn xa lánh, sau này trở thành một kẻ cô độc, tinh thần của hắn không xảy ra vấn đề đã tốt lắm rồi.

Đối với một người đã trải qua tuổi thơ bất hạnh như vậy, nếu ngươi nói với hắn về “nhân nghĩa đạo đức” của Nho gia, bảo hắn đi thi hành “nhân chính” thì chắc chắn hắn sẽ chém đầu của ngươi.

Những tư tưởng của Nho gia theo như hắn thấy đều là đánh rắm, sao ngươi không bảo Lữ Bất Vi nhân nghĩa một chút, trả quyền lại đi?

Chỉ có bản tư tưởng Pháp gia này của Hàn Phi, những thủ đoạn mưu mô và thống trị của những đế vương kia, mới là những điều mà Doanh Chính cần nhất trong cuộc đời, cho nên hắn mới tôn sùng Pháp gia của Hàn Phi như vậy.

Bất kỳ một Xuyên Việt giả nào, nếu như ngươi dám giảng Nho với Doanh Chính, hắn sẽ không nghĩ rằng người có đại tài gì, thay vào đó hắn sẽ cảm thấy rằng ngươi không hiểu hắn, là không cùng chí hướng thì sẽ không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

Đó là lý do vì sao sau khi Doanh Vị gặp Hàn Phi liền tạo quan hệ tốt với đối phương như vậy, thậm chí còn muốn góp mặt, ghi tên của mình vào trong tác phẩm của Hàn Phi.

Theo cách nói của người hiện đại, đây chính là chụp ảnh với hot mạng để tăng mức độ nổi tiếng.