Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hầu hết mọi người chỉ trông bầu vẽ gáo, nhìn mèo vẽ hổ, làm theo kinh điển, mà không biết tại sao họ lại làm như vậy.
Bước thiên nhân hợp nhất cuối cùng chính là lấy đạo của riêng mình để lĩnh ngộ đạo của bách gia. Có thể làm được điểm này càng là lông phượng sừng lân.
Hiện tại, trong toàn bộ Nho gia, chắc chỉ có Tuân Tử mới đạt được cảnh giới này. Lấy cốt lõi của Nho môn để lĩnh ngộ đại bộ phận nguyên lý của Pháp gia, nếu không thì làm sao Tuân Tử có thể dạy ra hai đệ tử Pháp gia cùng lúc được.
Về phần Huyền Đức sau cùng, sinh vạn vật mà không nhận là của mình; làm mà không cậy công; làm cho lớn lên mà không đòi làm chủ, điều này có chút huyền huyễn rồi, dù sao theo như Doanh Vị thấy, tạm thời trên đời không ai có thể đạt đến cảnh giới này.
Mà Doanh Vị bây giờ, cảnh giới của hắn chỉ đến tẩy tâm, đang lĩnh đạo.
Đối với các đệ tử bách gia khác mà nói, đây là cảnh giới đơn giản nhất, nhưng mà đối với Doanh Vị mà nói, lại là bước khó khăn nhất.
Bởi vì những kiến thức mà Doanh Vị được học khác với Nho gia, Đạo gia và Pháp gia lúc bấy giờ.
Những cổ nhân thời Tiền Tần về phương diện này vẫn rất đơn thuần, chỉ cần xác định một lý niệm là sẽ liều mạng đi làm. Hơn nữa, lại có gieo nhân trước gặt quả sau, đương nhiên cảnh giới này rất dễ dàng đạt được.
Mà thời kỳ này Nho giáo vẫn chưa cải thiện, không có hấp thu lý niệm Pháp gia, hoàng lão chi thuật cũng không có triều đại để thực hành, Đạo của Doanh Vị thực sự quá cách tân.
Vì vậy đối với Doanh Vị mà nói, đây là cảnh giới khó nhất.
Nhưng Doanh Vị tin rằng, chỉ cần mình có thể gặp mặt vương huynh Doanh Chính, nói lên quan niệm trị quốc của mình vậy thì hắn nhất định sẽ lĩnh ngộ được đạo của mình, áp dụng theo con đường này, từ đó mà ‘lĩnh đạo’.
Về thiên môn sau này thì cần Doanh Vị tích luỹ trong thực tiễn, đem lý niệm của mình hoá thành hiện thực thì có thể đạt được.
‘Hợp nhất’ ở phía sau, lý niệm một phát thông mà vạn pháp thông này, đối với những người ‘đơn thuần’ như ở Tiền Tần mà nói là cảnh giới khó nhất, đại đa số người đến cuối đời cũng không thể đạt được.
Bởi vì Nho gia tuyệt đối không thừa nhận Mặc gia, mà “Pháp gia” như Hàn Phi lại bài trừ Nho môn đến cực độ.
Nhưng mà đối với người hiện đại như Doanh Vị, loại cảnh giới này ngược lại là đơn giản nhất, chỉ cần hắn đạt thành ‘thiên môn’ thì có thể trực tiếp vượt qua cảnh giới này từ đó mà thiên nhân hợp nhất.
Bởi vì con đường của hắn, từ khi bắt đầu đã đi theo con đường này.
Nhất là người của thời đại này, cất giữ tri thức quá kín đáo, ai nấy đều của mình mình quý, thì hầu như càng không thể nào tu thành thiên nhân hợp nhất.
Doanh Vị thân là người hiện đại, nếu như điều kiện cho phép, hắn hy vọng mọi người đều có thể trở nên mạnh mẽ!
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Doanh Vị và hầu hết mọi người của thế giới này. Đó chính là tầm nhìn vượt xa giới hạn của thế giới này!
"Trong thế giới này, nội lực bao nhiêu chỉ có thể quyết định ngươi có thể kiên trì chiến đấu hay không. Nhưng cường đại thực sự, nằm ở sự lĩnh ngộ đối với cảnh giới."
“Điểm này không võ hiệp chút nào cả, mà là có chút huyền huyễn!"
“Thứ võ công này ta không thể đi đường tắt, nhưng tương lai đáng mong đợi, chỉ thẳng vào thiên nhân đại đạo.”
“Trăm trường phái tư tưởng, tại sao ta bắt buộc phải học một trong số chúng? Ta không thể trở thành một trong trăm phái, phát ngôn cho một phái sao?”
Doanh Vị tinh thần phấn chấn, tràn đầy niềm tin vào tương lai của mình.
Nhưng mà sắc mặt của hắn rất nhanh đã hiện lên vẻ thất vọng. Những chuyện này dù sao cũng là chuyện của tương lai. Hiện tại vẫn là phải giải quyết vấn đề trước mắt trước, ta làm sao trốn khỏi sự thích sát của Kinh Nghê đây?
Doanh Vị biết, Hắc Bạch Huyền Tiễn truyền tin cho hắn tức là Kinh Nghê đã sắp đến rồi.
"Công tử, đây là bữa sáng hôm nay."
Một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi xách một chiếc giỏ trên tay đi đến trước mặt Doanh Vị, cung kính nói.
Doanh Vị ngồi xuống trước bàn đá, ra hiệu cho đứa trẻ đặt cái giỏ xuống. Hắn mở giỏ ra, ngửi mùi thức ăn thơm ngon bên trong, khen ngợi nói:
“Có tên béo kia ở nhà trọ, trù nghệ gần đây càng ngày càng tiến bộ rồi, chỉ riêng mùi vị này đã khiến người ta ấn tượng sâu sắc.”
Đứa bé cười khúc khích nói: “Tài nghệ của Đinh đại thúc tốt hơn nhiều so với trước rồi, nhất là cá nướng...”
Sau khi nói xong, hắn phát giác có gì đó không đúng, vội vàng bịt miệng lại.
Doanh Vị như cười mà không phải cười nhìn hắn nói: "Xem ra Tử Liêu ngươi đã ăn bữa sáng ở chỗ của Đinh Bàng Tử rồi."
Tử Liêu sắc mặt liền thay đổi, cúi đầu nói: “Đinh đại thúc làm nhiều cá nướng quá liền tặng cho ta một con, ta đã dùng bữa sáng trước công tử, xin công tử tha tội.”
Doanh Vị thờ ơ nói: “Quay về quỳ xuống kiểm điểm bản thân, đồng thời học thuộc lòng mấy chương luận ngữ, sau đó ta sẽ phái người đến kiểm tra.”
"Bây giờ, ngươi quay về đọc sách trước đi."
“Vâng!” Tử Liêu vội vàng cung kính nói.
Nói xong, Tử Liêu liền lùi bước rời đi, chuẩn bị đi đến học đường đọc sách. Cậu bé này chính là thư đồng của Doanh Vị, cũng chính là nhi tử của Hắc Bạch Huyền Tiễn.