Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 18. Ngươi Rõ Ràng Rất Mạnh, Làm Sao Lại Âm Hiểm Như Vậy

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Bất luận là ai, lúc đang đối chiến mà đối thủ đột nhiên hét lớn một tiếng, e rằng cũng sẽ sững sờ trong giây lát.

Động tác của Trần gia lão tổ cũng theo đó mà đình trệ, chín con hắc mãng ngưng tụ từ âm sát khí không lập tức nhào về phía Sở Trường Phong.

Thế nhưng Trần gia lão tổ không chờ được lời tiếp theo của Sở Trường Phong, một luồng hàn ý đã đột nhiên ập đến từ sau lưng lão.

Lão toàn thân run lên, lập tức ý thức được nguy hiểm giáng xuống, nhưng lúc này muốn hoàn toàn tránh né đã quá muộn, chỉ có thể dốc hết toàn lực di chuyển thân thể, tránh đi yếu hại.

Vút!

Một đạo hàn quang tựa tia chớp xẹt qua, Trần gia lão tổ chỉ cảm thấy hoa mắt, một cơn đau nhức dữ dội liền truyền đến từ bả vai, một cánh tay đã bị chặt đứt phăng, máu tươi phun ra như suối.

Rít!

"Ngươi chém ta!"

Trần gia lão tổ hít vào một hơi khí lạnh, lão trừng trừng nhìn về phía đạo hàn quang kia, cuối cùng cũng thấy rõ, đó là một thanh tiểu kiếm dài ba tấc, tỏa ra khí tức sắc bén khiến người ta kinh hãi.

“Phi... Phi kiếm!”

“Ngươi không phải đan sư Kim Đan sơ kỳ, ngươi là kiếm tu Kim Đan sơ kỳ!”

Trần gia lão tổ kinh ngạc hô lên, trong thanh âm tràn đầy vẻ khó tin.

Phải biết, kiếm tu Kim Đan sơ kỳ đủ để vượt cấp mà chiến, thậm chí có thể chém giết tu sĩ Kim Đan trung kỳ tầm thường.

Lão sở dĩ muốn khống chế Tiền Bân, chính là vì muốn điều tra hư thực của đệ tử Âm Dương Thánh Địa, nắm chắc phần thắng mới ra tay.

"Ngươi rõ ràng thực lực rất mạnh, lại còn che giấu, thật sự quá âm hiểm." Trong lòng Trần gia lão tổ tràn đầy căm hận lẫn hối hận.

Nếu sớm biết Sở Trường Phong là kiếm tu Kim Đan sơ kỳ, lão chắc chắn sẽ không ra tay.

"Ai nói đan sư thì không thể kiêm tu kiếm đạo?"

Sở Trường Phong khinh bỉ nói một câu, rồi bỗng nhiên mặt mày hớn hở, hai tay ôm quyền, hơi khom người, trong thanh âm lộ ra vẻ kích động khó nén: “Lão tổ!”

Lão tổ!

Thánh địa lại có cường giả giáng lâm!

Ta có tài đức gì mà lại kinh động đến cả lão tổ của Âm Dương Thánh Địa giáng lâm!

Lời của Sở Trường Phong lại một lần nữa khiến Trần gia lão tổ rơi vào kinh hãi.

Lão vô thức quay người nhìn lại.

Thế nhưng khi ánh mắt của lão quét qua hướng đó, lại phát hiện nơi ấy trống không, căn bản không có cường giả nào giáng lâm cả.

Ngay khoảnh khắc Trần gia lão tổ phân thần, một luồng nguy hiểm chết người đột nhiên ập tới.

Hai thanh phi kiếm đã lao đến giết hắn!

Toàn thân Trần gia lão tổ lông tơ dựng đứng, trong lòng thầm kêu không ổn.

“Ngươi, tên hèn hạ này, lại có hai thanh phi kiếm!”

Trần gia lão tổ thất thanh kinh hô, thân thể lão trên không trung bỗng nhiên khựng lại, muốn tránh đi đòn công kích bất ngờ.

Thế nhưng bất luận lão chạy trốn về hướng nào, cũng không thể thoát khỏi sự truy kích của hai thanh phi kiếm này, khiến lão tránh không thể tránh.

"Thiên Quang Kính!" Trần gia lão tổ không chút do dự móc ra một mặt gương đồng.

Mặt gương đồng này là pháp bảo hộ mệnh của lão, trong nháy mắt kim quang đại phóng, tạo thành một màn sáng, chắn ngang trước người.

Thế nhưng, điều khiến lão tuyệt vọng là uy lực của hai thanh phi kiếm này vượt xa sức tưởng tượng của lão.

Gương đồng vừa tiếp xúc với phi kiếm, liền phát ra một tiếng nứt vỡ giòn tan, bị phi kiếm dễ dàng đâm thủng.

Ngay sau đó, phi kiếm không chút trở ngại tiếp tục lao về phía trước, xuyên qua lồng ngực, đâm vào trái tim của lão một cái lỗ dữ tợn.

Thân thể Trần gia lão tổ run lên bần bật, một cơn đau nhức kịch liệt từ ngực truyền đến.

Sắc mặt lão trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, hai mắt lồi ra, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, Lão Tổ Kiếm như hình với bóng, ngay sau đó xuyên thủng đầu lão, thứ trắng đỏ văng tung tóe.

Đại lượng linh lực, âm sát khí cùng với sinh cơ của lão, tựa như hồng thủy vỡ đê từ trong cơ thể Trần gia lão tổ tuôn ra, nhanh chóng tràn ngập không khí.

Hai thanh phi kiếm đã đoạn tuyệt sinh cơ của Trần gia lão tổ, giờ đây lão đã không còn sống được bao lâu.

“Ta chưa bao giờ thấy tu sĩ nào vô liêm sỉ như ngươi!”

“Ngươi rõ ràng có thực lực quang minh chính đại đánh bại ta, lại cứ một mực ngụy trang bản thân, thủ đoạn âm hiểm xảo trá này thật khiến người ta khinh bỉ!”

Trần gia lão tổ giận không thể phát tiết, thanh âm của lão quanh quẩn trong không trung, oán niệm ngập trời: “Hành vi như vậy của ngươi, hoàn toàn không có chút phong phạm nào của cường giả, ngươi thực sự uổng là đệ tử thánh địa!”

Cứ việc cuối cùng Trần gia lão tổ chết dưới tay Sở Trường Phong, nhưng sự không cam lòng và căm hận trong lòng lão không hề suy giảm.

"Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc." Sở Trường Phong đối mặt với lời mắng chửi của Trần gia lão tổ, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Ta không cần giải thích gì cho bản thân, bởi vì tự sẽ có người ca tụng chiến công của ta."

"Mà ngươi chỉ là một tà tu bị người đời phỉ nhổ, ai sẽ quan tâm ngươi chết như thế nào?"

"Hơn nữa ngươi cũng đâu phải đèn cạn dầu, nếu ta không ngụy trang như vậy, ngươi sao có thể tùy tiện hiện thân?"

"Ngươi..." Trần gia lão tổ nghe lời của Sở Trường Phong, tức đến toàn thân phát run, lão trợn trừng hai mắt, gắt gao nhìn Sở Trường Phong, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Lão cả đời tính kế người khác, lại không ngờ cuối cùng lại chết trong tay một tu sĩ hậu bối.

"Thôi vậy!" Sắc mặt Trần gia lão tổ biến đổi một hồi, đột nhiên thất thểu lắc đầu, tựa hồ đã nhận mệnh: "Trước khi chết, có thể cho ta biết tên của ngươi không?"

Sở Trường Phong bình thản đáp lại: "Cố Trường Phong."

"Cố Trường Phong!"

"Ha ha, tốt cho một tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, lại bị lừa rồi! Ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành, để ngươi chết tan xác dưới lôi kiếp, vĩnh thế không được siêu sinh!"

"Âm Sát Chú!"

Trần gia lão tổ mặt mày dữ tợn cuồng tiếu.

Những luồng âm sát khí đang tiêu tán trên không trung đột nhiên ngưng tụ thành một khuôn mặt quỷ âm hiểm nhào về phía Sở Trường Phong.

Đây là một loại chú thuật.

Chỉ thông qua một cái tên, liền có thể nguyền rủa đối phương, người bị trúng lời nguyền sẽ bị âm sát khí xâm nhập, tu vi thụt lùi.

Thế nhưng, đối mặt với lời nguyền rủa ác độc như vậy của Trần gia lão tổ, Sở Trường Phong lại không có bất kỳ phản ứng nào, trên mặt hắn thậm chí không có một tia gợn sóng.

Khuôn mặt quỷ khổng lồ dữ tợn kia vậy mà xuyên qua thân thể Sở Trường Phong, bay về phương xa.

"Ngươi... Ngươi sao có thể không sao?"

Cảnh tượng này khiến Trần gia lão tổ hoàn toàn ngây người, lão trợn to hai mắt, khó tin nhìn Sở Trường Phong, lẩm bẩm: "Không thể nào!"

Khóe miệng Sở Trường Phong hơi nhếch lên: "Thật ra, ta không hề tên là Cố Trường Phong."

"Ngươi lại lừa ta!"

Trần gia lão tổ nghe vậy, như bị sét đánh ngang tai.

Thân thể lão run lên bần bật, trợn trừng hai mắt, giận dữ hét: "Tên vô sỉ nhà ngươi, ngay cả một người hấp hối cũng lừa gạt! Ngươi còn có chút nhân tính nào không?"

Theo tiếng gầm thét của Trần gia lão tổ, miệng lão đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, đen kịt như mực, tỏa ra một mùi hôi thối.

Sau khi ngụm máu đen này phun ra, thân thể Trần gia lão tổ như thể mất đi hết sức chống đỡ, từ trên không rơi thẳng xuống, ngã phịch lên đạo kết giới kia.

Lần này Trần gia lão tổ đã chết thật rồi, thân thể của lão nảy lên trên kết giới một cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

"Trừ phi là người chết thật sự, nếu không ta sẽ không yên tâm."

"Nếu không phải ta đủ cẩn thận, dù ngươi có mạnh hơn gấp mười mấy lần, e rằng hôm nay ta thật sự đã bỏ mạng ở đây rồi."

Sở Trường Phong thì mặt không đổi sắc nhìn thi thể của Trần gia lão tổ, vẫy tay một cái, một luồng lực vô hình liền hút túi trữ vật bên hông Trần gia lão tổ vào trong tay hắn.

"Phá trận!" Sở Trường Phong đứng trên đỉnh tháp, thanh âm của hắn vang vọng như chuông ngân giữa không trung.

Khi tiếng nói của hắn vừa dứt, Phi Kiếm và Lão Tổ Kiếm đồng thời tỏa ra hào quang chói lọi, tựa như hai vì sao băng, đâm thẳng về phía màn sáng màu đen nhạt trên bầu trời.

Chỉ nghe một tiếng rắc giòn tan, màn sáng bao phủ toàn bộ Thanh Hà thành trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ tiêu tán đi.

Cũng trong sát na đó, âm sát khí nồng đậm cũng tiêu tán giữa thiên địa.

"Thu!" Sở Trường Phong thấy vậy, không chút hoang mang khẽ quát một tiếng.

Chỉ thấy hai thanh phi kiếm kia như những đứa trẻ ngoan ngoãn, nhanh chóng bay trở về bên cạnh hắn, rồi chui vào trong tay áo.

Cùng lúc đó, kết giới bao phủ bên dưới cũng chậm rãi tiêu tán.

Thi thể của Trần gia lão tổ từ trên kết giới rơi thẳng xuống từ giữa không trung, cuối cùng ngã phịch trong sân của Trần phủ, làm tung lên một đám bụi.

"Tốt quá rồi!"

"Lão tổ của gia tộc chúng ta chết rồi!"

"Cha, nương, thù của người đã được báo."

Những đệ tử Trần phủ sống sót sau tai nạn thấy cảnh này, cũng không khỏi kích động hoan hô.

Thanh Dao nghe vậy bèn bĩu môi, lời này sao nghe cứ quái quái thế nào?