Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Yêu nghiệt to gan, sắp chết đến nơi còn dám nói khoác không biết ngượng." Triệu Sơn Hà lạnh lùng quát lớn.
Tiền Bân lại cất giọng lạnh lẽo: "Ha, kẻ nói khoác không biết ngượng chính là ngươi. Nếu không phải đang chờ tu sĩ Kim Đan của Âm Dương Thánh Địa tới, lão tổ ta đã sớm luyện hóa toàn bộ Thanh Hà thành rồi. Các ngươi cứ chờ mà đón nhận cái chết đi."
Thanh âm của hắn tựa như một lời nguyền rủa.
Mà khi tiếng nói vừa dứt, đầu của Tiền Bân đột nhiên rơi xuống, mất hết sinh cơ, vô lực ngã lăn trên đất.
Triệu Sơn Hà nhìn về phía Sở Trường Phong: "Chân nhân, ngươi đã giết hắn?"
Sở Trường Phong đáp: "Ta không giết hắn. Thứ trong cơ thể Tiền Bân chỉ là một sợi phân hồn của Trần gia lão tổ, bản thể của lão vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối. Hơn nữa, bản thể của lão e rằng còn mạnh hơn, ít nhất cũng là tu sĩ Kim Đan Kỳ."
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người trong thính đường đều không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
"Phải làm sao bây giờ."
Đã có kẻ rối loạn trận cước.
U u u.
Đúng lúc này, gió lạnh gào thét nổi lên, mây đen che kín bầu trời, sắc trời bỗng chốc tối sầm lại.
Thần sắc Sở Trường Phong khẽ động, trong nháy mắt đã đi ra ngoài phòng.
Thanh Dao, Triệu Sơn Hà và những người khác vội vàng theo sát phía sau.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một màn sáng màu đen nhạt tựa như chiếc bát úp ngược, bao phủ toàn bộ Thanh Hà thành vào bên trong, trên màn sáng còn có phù văn lưu chuyển.
"Ha ha ha, đệ tử Âm Dương Thánh Địa, lão tổ đã nói rồi, Kim Đan của ngươi ta muốn!"
Đột nhiên, một tràng cười ngông cuồng phóng đãng vang vọng trên bầu trời Thanh Hà thành.
Một khắc sau, một thân ảnh tựa quỷ mị đột ngột xuất hiện giữa không trung, lơ lửng bên trên Thanh Hà thành.
Sở Trường Phong định thần nhìn lại, thân ảnh kia chính là một lão giả thân hình gầy gò, mặc một bộ hắc bào, khuôn mặt dữ tợn, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, trong hai mắt lộ rõ vẻ điên cuồng.
Quanh thân lão giả, âm sát khí cuồn cuộn bốc lên như khói đen.
Theo tiếng cười của lão giả, một luồng khí tức cường giả Kim Đan Cảnh tựa như bài sơn đảo hải ập tới, khiến tất cả tu sĩ ngoại trừ Sở Trường Phong đều cảm thấy áp lực nặng nề.
Những phàm nhân không có chút tu vi nào thì bị đè sấp xuống đất, căn bản không thể đứng thẳng.
Cũng ngay lúc đó, toàn bộ người trong Thanh Hà thành đều bị một nỗi sợ hãi tột độ bao trùm.
Đầu đường cuối ngõ, người người kinh hãi.
"Nương, ta sợ quá!"
Một đứa trẻ ôm chặt lấy chân mẫu thân, mặt đầy hoảng sợ khóc lớn.
Mẫu thân đứa trẻ hai tay run rẩy, ôm chặt hài tử vào lòng, an ủi: "Đừng sợ, nhi tử ngoan, sẽ có tiên nhân đến cứu chúng ta."
Thế nhưng, lời an ủi này lại tỏ ra thật yếu ớt, bất lực.
"Ai có thể cứu chúng ta với, chúng ta không muốn chết!"
Mấy vạn dân chúng ngẩng đầu nhìn Trần gia lão tổ trên bầu trời, thân ảnh của lão tựa như lệ quỷ đòi mạng, khiến người ta không rét mà run.
"Là Âm Sát Đồ Linh trận!" Sắc mặt Triệu Sơn Hà đột nhiên đại biến, thất thanh hô lên: "Lão muốn luyện hóa tất cả mọi người ở Thanh Hà thành!"
Sở Trường Phong thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn, linh lực trong cơ thể như sóng lớn cuộn trào, trong nháy mắt bộc phát, lấy tốc độ kinh người khuếch tán ra ngoài.
Trong chớp mắt, luồng linh lực cường đại này đã bao trùm phạm vi hai mươi dặm quanh Thanh Hà thành, giống như một tấm lưới lớn màu vàng kim, bao phủ cả tòa thành trì vào trong.
"Kết giới, thành!"
Ngay sau đó, Sở Trường Phong khẽ quát một tiếng, tấm lưới linh lực màu vàng kia dưới sự khống chế của hắn liền nhanh chóng co lại, cuối cùng hình thành một đạo màn sáng màu vàng trên bầu trời Thanh Hà thành, ngăn cách hoàn toàn uy lực của Âm Sát Đồ Linh trận ở bên ngoài.
Trong khoảnh khắc, mọi người đều cảm thấy luồng áp lực khiến người ta nghẹt thở kia đột nhiên biến mất, phảng phất như cảnh tượng khủng bố vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
"Không hổ là tu sĩ Kim Đan từ thánh địa ra, quả thật có chút bản lĩnh."
Khóe miệng Trần gia lão tổ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường: "Bất quá, ngươi chung quy cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mà thôi, lại còn là một Đan sư không có bao nhiêu sức chiến đấu. Mà lão tổ ở trong trận pháp này, lại có tu vi Kim Đan trung kỳ, muốn giết ngươi quả thực dễ như trở bàn tay!"
Lời còn chưa dứt, Trần gia lão tổ bỗng nhiên vung hai tay, chỉ thấy âm sát khí quanh thân lão nhanh chóng ngưng tụ thành đủ loại binh khí, có trường đao, trường thương, trường mâu, rậm rạp chằng chịt, phô thiên cái địa ập về phía kết giới do Sở Trường Phong bố trí.
Rầm rầm rầm...
Toàn bộ Thanh Hà thành đều bị những đòn công kích bằng âm sát khí bao phủ.
Thế nhưng, dù âm sát khí hung mãnh là vậy, kết giới linh lực mà Sở Trường Phong bố trí lại kiên cố dị thường, cứ thế chặn đứng được một đợt công kích kinh khủng này.
Bất quá mặc dù kết giới không bị phá vỡ, nhưng những luồng âm sát khí kia lại như giòi trong xương, bám chặt lấy kết giới, không ngừng ăn mòn lực lượng của nó.
Thời gian trôi qua, ánh sáng của kết giới dần dần ảm đạm, tầm mắt của mọi người cũng bị âm sát khí nồng đậm che khuất, căn bản không thể thấy rõ Trần gia lão tổ bên ngoài kết giới.
Không chỉ vậy, ngay cả linh niệm cũng bị âm sát khí này ngăn cản, hoàn toàn không cách nào dò xét tình hình bên ngoài.
Toàn bộ Thanh Hà thành đột nhiên từ ban ngày biến thành đêm tối, lại còn là loại đêm đen đưa tay không thấy được năm ngón.
"Trần gia lão tổ thật âm hiểm xảo trá, vậy mà còn bày ra cái bẫy này!"
Triệu Sơn Hà tức đến nghiến răng, trong lòng thầm mắng Trần gia lão tổ hiểm độc.
Hắn vốn cho rằng đệ tử thánh địa đến có thể hóa giải mọi nguy cơ, lại tuyệt đối không ngờ rằng, Trần gia lão tổ đã sớm âm thầm bày bố trận pháp, chỉ chờ đệ tử thánh địa tự chui đầu vào lưới.
Thậm chí, mục tiêu thực sự của Trần gia lão tổ chính là đệ tử thánh địa.
"Trần gia lão tổ bị phá công, bản thân bị trọng thương, muốn lấy kim đan của ta để chữa trị thương thế." Sở Trường Phong bình thản nói.
Thanh Dao nhìn về phía Sở Trường Phong, hỏi: "Sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Sở Trường Phong khẽ cau mày: "Các ngươi cứ ở trong kết giới ta bày ra, đừng tùy tiện rời đi. Ta đi gặp Trần gia lão tổ một phen, xem có thể phá được trận pháp của lão không."
Ánh mắt Thanh Dao sáng lên: "Sư huynh, ta tin ngươi nhất định có thể chém bay đầu chó của Trần gia lão tổ."
Nàng đối với Sở Trường Phong có lòng tin tuyệt đối.
Đừng nói Trần gia lão tổ chỉ là Kim Đan trung kỳ giả, cho dù là Kim Đan trung kỳ thật sự cũng phải chết.
Dù sao, kiếm tu vốn đã có thể vượt cấp khiêu chiến, một kiếm tu âm hiểm, chiến lực lại càng tăng gấp bội.
Thế nhưng Triệu Sơn Hà đứng bên cạnh lại sốt ruột.
"Chân nhân, tuyệt đối không thể! Trần gia lão tổ kia ở trong pháp trận, tu vi lại có thể so với Kim Đan trung kỳ, mà ngươi lại là Đan tu, việc này thật sự quá nguy hiểm!"
"Hay là nghĩ cách khác, nhất định vẫn còn đường xoay xở."
Triệu Sơn Hà mặt đầy lo lắng khuyên can.
Hắn cho rằng hành động này của Sở Trường Phong quá mức mạo hiểm.
Nhưng mà Sở Trường Phong đã quyết: "Loại thời điểm này, dù sao cũng phải có người đứng ra. Ta thân là đệ tử thánh địa, càng phải làm việc nghĩa không từ!"
"Chư vị yên tâm, ta dù có chết, cũng tuyệt đối không để tà tu kia tùy ý làm bậy, lạm sát kẻ vô tội!"
Lời nói của Sở Trường Phong sang sảng hữu lực, khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động.
Nói xong, hắn không chút do dự lao ra khỏi màn sáng.
"Lấy thân hộ đạo!"
"Đây mới là tu sĩ chính đạo chân chính!"
Triệu Sơn Hà nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Sở Trường Phong, vành mắt đã sớm ươn ướt, nước mắt lưng tròng.
Một vài đệ tử Trần gia cũng nhao nhao khóc rống lên, bọn họ đều bị hành động anh dũng của Sở Trường Phong làm cho cảm động.
Thanh Dao thầm bĩu môi, rõ ràng là chuyện chẳng có gì nguy hiểm, lại nói như thể ngươi sắp cửu tử nhất sinh vậy...
"Ồ? Ngươi cũng dám đi ra?"
Trần gia lão tổ nhìn Sở Trường Phong như một cánh chim bay ra khỏi kết giới, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Tu sĩ chúng ta, há có thể cúi đầu trước tà ma ngoại đạo?" Sở Trường Phong đáp xuống đỉnh của một tòa bảo tháp sáu tầng.
Độ cao này đối với hắn mà nói vừa vặn thích hợp, sẽ không bị chói mắt.
"Chịu chết đi."
Sở Trường Phong không nói nhiều lời, hắn nhanh chóng vung tay áo, một viên Phệ Linh Đan như sao chổi bay vụt ra, bắn thẳng về phía Trần gia lão tổ.
"Hừ, bất quá chỉ là một viên Phệ Linh Đan mà thôi, có thể làm gì được ta?" Khóe miệng Trần gia lão tổ nhếch lên một nụ cười khinh miệt, lão không vội không vàng đưa tay phải ra, một luồng âm sát khí như lốc xoáy màu đen quét ra, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trong nháy mắt, viên Phệ Linh Đan liền bị vòng xoáy kia hút chặt lấy, ngay sau đó, Trần gia lão tổ khẽ vung tay, viên Phệ Linh Đan đã bị âm sát khí nghiền nát thành bột mịn.
Phệ Linh Đan đối với tu sĩ Kim Đan Kỳ, hiệu quả không lớn, sau khi nghiền nát viên đan, Trần gia lão tổ khinh thường nói một câu: "Thủ đoạn không đáng nhắc tới."
"Ngươi cũng nếm thử một chiêu của ta!"
Trần gia lão tổ hai tay kết ấn, âm sát khí ngưng tụ ra chín con cự mãng bằng khói đen!
Thế nhưng đúng lúc này, Sở Trường Phong đột nhiên hét lớn một tiếng: "Chờ đã!"
Trần gia lão tổ khẽ sững người, chờ cái gì?