Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 14. Ta Không Phải Dược Thần.

Chương trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

“Sư muội, ý muội là gì?”

Chu Trường Phong khó hiểu nhìn Thanh Dao, trong lòng thầm nghĩ không biết nha đầu này lại làm sao nữa.

Nhưng Thanh Dao không trả lời Chu Trường Phong, ánh mắt chậm rãi quét qua đám đệ tử, bao gồm cả Tần Vũ, hỏi: “Các ngươi có biết trong đan dược này có thành phần gì không? Các ngươi uống xong đan dược, ai nấy đều bị tiêu chảy, chẳng lẽ không thấy có vấn đề gì sao?”

Dù sao Thanh Dao cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, từ nhỏ thiên tư xuất chúng, được gia tộc bảo vệ quá tốt, tâm địa vẫn còn lương thiện.

Nàng không đành lòng nhìn những đệ tử này tiếp tục bị Chu Trường Phong lừa gạt, Thanh Dao vốn tưởng mình vạch trần hành vi âm hiểm của Chu Trường Phong sẽ như sấm nổ giữa trời quang, khiến mọi người chấn động.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác với những gì nàng nghĩ, đám đệ tử ngoại môn này lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Chu sư huynh đã sớm nói với chúng ta về việc thay đổi trong Tẩy Thể Đan, bởi vì dùng Ba Đậu thay Độc Thảo, nên độc tố trong cơ thể không thể bài trừ nhẹ nhàng qua lỗ chân lông, mà sẽ bị tiêu chảy.”

Thì ra bọn họ biết rõ chân tướng... Ánh mắt Thanh Dao ngưng lại, tiếp tục hỏi: “Đã biết rồi, vậy các ngươi còn mua?”

“Thì chỉ là tiêu chảy thôi, có chết người đâu, sao lại không mua?”

“Ta hiểu rồi, nhất định là các ngươi bị hắn ép đúng không?” Thanh Dao chỉ vào Chu Trường Phong, “Các ngươi không mua Tẩy Thể Đan kém chất lượng là sợ hắn trả thù đúng không?”

Sự âm hiểm của Chu Trường Phong, Thanh Dao tận mắt chứng kiến, chuyện lấy thế ép người, Chu Trường Phong tuyệt đối làm được!

Nhưng Thanh Dao không ngờ lại bị đám đệ tử ngoại môn phản bác kịch liệt.

“Im miệng!”

“Ta không cho phép ngươi bôi nhọ Chu sư huynh như vậy!”

“Chúng ta mua đan dược của Chu sư huynh hoàn toàn là tự nguyện.”

“Sư huynh làm vậy hoàn toàn là vì tốt cho chúng ta, không hiểu thì đừng nói bậy!”

“Tuy ngươi là sư muội của Chu sư huynh, nhưng ta vẫn thấy đầu óc ngươi có vấn đề.”

Đám đệ tử đồng loạt lên tiếng bất mãn.

Trong mắt Thanh Dao tràn đầy nghi hoặc, không hiểu, kinh ngạc, những người này bị tẩy não rồi sao?

Vì sao lại bênh vực kẻ bán đan giả, còn người thật lòng vì bọn họ thì lại bị mắng là ngốc?

“Hắn bán đan giả cho các ngươi là vì tốt cho các ngươi, ta vì các ngươi mà đòi lại công bằng, lại thành đầu óc có vấn đề?” Thanh Dao cảm thấy thế giới này đã điên đảo đến mức nàng không nhận ra nữa.

Thấy cảnh này, Chu Trường Phong vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lấy ra một bình linh trà thong thả uống.

Lúc này, Tần Vũ nói: “Ngươi chỉ nhìn thấy sư huynh dùng Ba Đậu thay Độc Thảo, nhưng ngươi không thấy đan dược của sư huynh rẻ hơn người khác một phần ba. Người khác bán một bình Tẩy Thể Đan giá chín khối hạ phẩm linh thạch, sư huynh chỉ lấy sáu khối. Người khác bán hai bình, ở chỗ sư huynh có thể mua ba bình, với chúng ta là đệ tử ngoại môn không chỗ dựa, đây chính là ân huệ! Ăn được càng nhiều Tẩy Thể Đan, khả năng đột phá lên Trúc Cơ kỳ càng lớn.”

“Đúng vậy! Tẩy Thể Đan sáu khối hạ phẩm linh thạch, ăn ra vấn đề cũng là do thể chất chúng ta kém, chẳng liên quan gì đến đan dược của sư huynh.”

“Nhờ có sư huynh giúp đỡ, rất nhiều người vốn không có hy vọng tiến vào nội môn, cũng đã Trúc Cơ thành công. Đan dược do sư huynh luyện chế, mới là thứ đệ tử ngoại môn chúng ta cần, trong lòng chúng ta, sư huynh chính là đệ nhất luyện đan sư của Thánh Địa!”

Đám đệ tử kích động nói, thậm chí có người nhìn Chu Trường Phong mà rưng rưng nước mắt.

Đây... đây mới là mục đích thật sự của đại sư huynh sao?

Thanh Dao bất giác siết chặt nắm tay, kinh ngạc nhìn Chu Trường Phong, nàng thật không ngờ sự thật lại là như vậy.

Chu Trường Phong nhìn thì gian xảo, nhưng thực ra lại giúp đám đệ tử ngoại môn này rất nhiều.

Thì ra sư huynh là người tốt...

“Sư muội, bây giờ số linh thạch này, ta có thể nhận chưa?” Chu Trường Phong cười híp mắt hỏi.

“Ta...”

Thanh Dao không dám nhìn thẳng vào Chu Trường Phong.

Nàng cúi đầu, ngón tay xoắn lấy vạt áo, yếu ớt nói: “Sư huynh, xin lỗi, ta đã trách nhầm huynh. Trước mặt mọi người bôi nhọ sư huynh là ta không đúng, Thanh Dao nguyện chịu phạt, muốn đánh muốn mắng gì cũng được.”

Thanh Dao tỏ ra bộ dạng mặc cho xử trí.

“Thôi bỏ đi.”

Chu Trường Phong thản nhiên nói một câu, rồi nhận lấy túi trữ vật từ tay Tần Vũ.

Quét qua linh thạch trong túi, hắn phát hiện bên trong có 3472 khối hạ phẩm linh thạch.

Chu Trường Phong hơi nhíu mày, bình thường 412 bình Tẩy Thể Đan chỉ cần 2472 khối hạ phẩm linh thạch, giờ lại thành 3472...

“Sao lại dư ra một nghìn khối hạ phẩm linh thạch?” Chu Trường Phong hỏi.

“Sư huynh, một nghìn khối linh thạch kia là phí bảo hộ năm nay.” Tần Vũ đáp.

“Phí bảo hộ mỗi năm mỗi người hai khối, chẳng phải là 824 khối thôi sao?”

“Phần dư là chút lòng thành của các sư đệ, để sư huynh mua rượu uống.”

“Thì ra là vậy, vậy ta nhận, nhưng lần sau không được thế nữa.” Chu Trường Phong thu túi trữ vật lại.

Tần Vũ cười ngượng gãi đầu, trong lòng nghĩ lần sau nhất định vẫn làm như vậy.

Nếu có điều kiện, còn muốn đưa nhiều hơn nữa.

“Sư muội, chúng ta đi thôi.” Chu Trường Phong đứng dậy.

Thanh Dao vẫn đứng yên tại chỗ, khẽ hỏi: “Huynh... còn thu phí bảo hộ?”

Vừa mới nảy sinh chút thiện cảm, lập tức tan thành mây khói.

Đám đệ tử ngoại môn này vì tiết kiệm linh thạch mà phải ăn Tẩy Thể Đan kém chất lượng, ngày qua ngày khổ sở như vậy, huynh còn bóc lột họ nữa sao?

“Ta thu phí bảo hộ thì sao? Không được à?” Chu Trường Phong không hiểu.

Tần Vũ phụ họa: “Đúng vậy, thiên kinh địa nghĩa, hợp tình hợp lý.”

“Cái này cũng hợp lý sao?” Thanh Dao không hiểu.

“Tất nhiên là hợp lý.” Tần Vũ gật đầu chắc nịch, “Ngoại môn có rất nhiều người có quan hệ với đệ tử nội môn, bọn họ dựa vào có người chống lưng, liền ức hiếp những đệ tử ngoại môn không có chỗ dựa.

Sư huynh dựa vào thân phận và danh tiếng của mình để che chở cho chúng ta, giúp chúng ta tránh được rất nhiều phiền toái, có thể yên tâm tu luyện.”

“Đúng vậy! Có người vốn định bắt nạt ta, nghe nói được Chu sư huynh che chở đều cung kính với ta.”

“Ngay cả lúc chúng ta làm nhiệm vụ, mấy vị chấp sự ngoại môn cũng đối xử với chúng ta khác hẳn, vô cùng hòa khí.”

Nghe vậy.

Thanh Dao như bị sét đánh.

“Xin lỗi, sư huynh, ta lại hiểu lầm huynh rồi.”

...

Rời khỏi Địa Linh Phong, Chu Trường Phong mang theo 3472 khối linh thạch, tâm trạng rất tốt.

Tẩy Thể Đan sáu khối linh thạch một bình, hắn vẫn lời ba khối hạ phẩm linh thạch.

412 bình Bích Cốc Đan, hắn cũng lời được 1236 khối.

Hiện tại trong túi hắn đã có hơn năm nghìn khối linh thạch.

“Nếu lần này trừ yêu diệt ma có thêm thu hoạch ngoài ý muốn, cộng thêm phần thưởng nhiệm vụ, có lẽ ta có thể giúp một thanh phi kiếm của mình thăng cấp lên Địa giai trung phẩm. Đến lúc đó ta có thể nghịch chuyển bước vào Kim Đan trung kỳ, lấy được hạng nhất Đan sư chiến lực bảng cũng không phải mơ.” Chu Trường Phong đối với chuyến xuống núi lần này tràn đầy mong đợi.

Nửa ngày sau.

Hai sư huynh muội đã tới phường thị tu tiên.

Cả hai thay đổi trang phục và dung mạo, so với lúc trước đã khác biệt rất lớn.

Chu Trường Phong mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình, trên mặt lún phún râu, trông có vẻ lôi thôi lếch thếch.

Trên người hắn còn có mùi dược liệu nồng đậm, tu vi cũng chỉ lộ ra Trúc Cơ sơ kỳ, nhìn qua liền biết là loại luyện đan sư suốt ngày ngâm mình trong phòng luyện đan.

Còn Thanh Dao vẫn búi tóc củ tỏi, chỉ là váy dài xanh biếc đổi thành váy da thú, eo đeo chuông và một cây roi da, trong lòng ôm một con thỏ, dáng vẻ của một Ngự Thú sư, nhìn rất có khí chất hoang dã.

Hai sư huynh muội sở dĩ cải trang như vậy, bởi vì Chu Trường Phong luôn nói, ra ngoài hành tẩu, thân phận đều là tự mình tạo ra…

Chương trước