Đã Nói Thể Nghiệm Nhân Sinh, Tiên Tử Ngươi Thế Nào Thành Sự Thật (Dịch)

Chương 43. Con Đường Tu Tiên Này Không Phải Con Đường Ta Muốn Đi

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Ta không đi!"

Nghe Tiêu Mặc muốn mình đến Thiên Huyền Môn tu hành, Bạch Như Tuyết lập tức đứng bật dậy.

"Như Tuyết, ngươi có thiên phú tu hành, không nên bị giới hạn ở nơi nhỏ bé này, ngươi có thể vươn tới một thế giới rộng lớn hơn."

"Nhưng ta thích nơi này!"

"Như Tuyết, nghe ta nói…"

"Không nghe, không nghe, ta không nghe."

Nàng bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy.

"Tiêu Mặc, ngươi là đồ đại hỗn đản."

Bạch Như Tuyết lau nước mắt, chạy ra khỏi sân.

"Như Tuyết…"

Tiêu Mặc gọi, nhưng Bạch Như Tuyết đã biến mất trong bóng chiều tà.

Tiêu Mặc ngồi trên ghế đá, nhìn bát canh gà trên bàn, không khỏi thở dài.

Theo Tiêu Mặc thấy, việc Như Tuyết cứ ở bên cạnh hắn không có lợi ích gì.

Nếu có một người sư phụ dạy dỗ, việc tu hành của nàng sẽ có ích rất nhiều.

Hơn nữa, tương lai Như Tuyết hóa Long cần phải xuống sông ra biển.

Việc xuống sông ra biển cần có người hộ đạo.

Thiên Huyền Môn là một trong mười đại tông môn thiên hạ, tuyệt đối có năng lực hộ đạo cho Như Tuyết.

"Là ta trói buộc nàng sao…"

Tiêu Mặc cúi đầu, lấy mặt dây chuyền từ trong cổ áo ra.

Tiêu Mặc nhìn mảnh vảy xà trắng bạc lấp lánh trên cổ, không khỏi siết chặt.

Đứng dậy, Tiêu Mặc đi vào phòng Bạch Như Tuyết.

Phòng Bạch Như Tuyết không có trang trí, chỉ có một cái giường, một cái ghế, và một chiếc bàn trang điểm.

Bàn trang điểm này là đồ Trần di không dùng nữa, đem cho Như Tuyết năm ngoái.

Căn phòng tuy đơn sơ, nhưng vô cùng sạch sẽ.

Đến trước bàn trang điểm, Tiêu Mặc thấy một chồng giấy tuyên nhỏ được đặt ngay ngắn.

Lật ra xem, trên đó viết chi chít những dòng chữ nhỏ xinh.

[Mồng một tháng Tư.

Thịt vịt hai cân, bảy mươi văn.

Thịt heo ba cân, sáu mươi văn.

Đậu phụ hai cân, tám văn.

Ớt…

Hôm nay mua đồ ăn tổng cộng hết hai tiền bạc.

A, không đi chợ phiên Hoàng thôn nữa, gần đây thịt càng ngày càng đắt.

Ngày mai ta lên núi bắt gà rừng về cho Tiêu Mặc bồi bổ, còn tiết kiệm được một khoản.

Nhưng gần đây Tiêu Mặc sắp thi Hương, phải mua thêm thịt dê cho hắn ăn, nghe nói ăn thịt dê tốt cho sức khỏe.]

[Mồng hai tháng Tư.

Hôm nay không cần mua đồ ăn, đồ trong hầm còn đủ cho hai ngày.

Hái được ít thảo dược trên núi, bắt được hai con gà, một con đem bán, một con nấu canh cho Tiêu Mặc, hì hì…

Chỉ là Hoàng đại ma ở Hoàng thôn cứ ép giá, tức chết ta, ta không bán rẻ vậy đâu!]

[Mồng ba tháng Tư.

Tằm bảo bối, mau nhả tơ đi, nhả tơ ta mới dệt vải được, dệt vải rồi mới bán lấy tiền, ta mới may áo cho Tiêu Mặc được.

Cuối tháng Tiêu Mặc phải đi phủ, ta muốn may cho hắn một bộ thanh sam mới.

Nhà người ta thư sinh đều có áo mới mặc, Tiêu Mặc nhà ta cũng phải có.]

[Mồng bốn tháng Tư.

Rau hẹ một mớ, một văn.

Rau cải, hai văn.

Cà….]

[….]

[Mười lăm tháng Tư, ta may xong bộ đồ mới cho Tiêu Mặc rồi, đợi đến ngày hắn đi sẽ đưa cho hắn mặc, hắn nhất định sẽ thích.]

[Hai mươi tư tháng Tư.

Tiêu Mặc mặc bộ đồ ta may rồi.

Phải, bản cô nương quả nhiên khéo tay, Tiêu Mặc mặc vào trông rất đẹp.

Nhưng Tiêu Mặc nói hắn không cần áo mới, bảo ta may cho bản thân còn hơn.

Thật là ta đâu cần áo mới, bộ áo gai này là đủ rồi.]

[Mồng một tháng Năm, ta và Tiêu Mặc đến thành trấn, đây là phủ thành của Nhân tộc sao, thật náo nhiệt! Tiêu Mặc dẫn ta đi dạo phố, mua kẹo hồ lô cho ta.

Kẹo hồ lô ngon quá.

Hôm nay Tiêu Mặc nhìn thấy tiệm bánh bao liền nói nhớ đến một cố nhân, không biết có phải nữ tử nào không?

Còn có thanh lâu, chuyện nam nữ là gì nhỉ? Tiêu Mặc cứ không chịu nói.

Nhưng không sao, đến lúc đó ta và Tiêu Mặc cùng làm chuyện nam nữ là được.]

[Mồng bảy tháng Năm, Tiêu Mặc vào trường thi rồi, không có Tiêu Mặc, buồn quá.]

[Mồng tám tháng Năm, không có Tiêu Mặc, buồn quá, còn một ngày nữa.]

[Mồng chín tháng Năm, về nhà thôi, về nhà thôi….]

[Mười sáu tháng Năm, Tiêu Mặc thi đỗ cử nhân, ai cũng khen hắn, không ngờ Tiêu Mặc đúng là Văn Khúc Tinh hạ phàm, tuy ta không biết Văn Khúc Tinh là gì…

Vị huyện lệnh kia nói muốn gả nữ nhi cho Tiêu Mặc, ta vô cùng không vui, ta không muốn rời xa Tiêu Mặc, không muốn hắn ở cùng nữ tử khác, ta cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy.

Nhưng Tiêu Mặc nói hắn sẽ không cưới nữ nhi huyện lệnh, ngày mai sẽ vào thành từ chối, ta rất mừng.

Nhưng ta phải cố gắng, phải tốt hơn tất cả nữ tử trên đời, như vậy Tiêu Mặc sẽ không nỡ rời xa ta, sẽ không cưới người khác.]

Gấp lại cuốn nhật ký giống như sổ sách chi tiêu của Bạch Như Tuyết, Tiêu Mặc nhìn về phía gối trên giường.

"Tiêu Mặc, ngươi có thể mắng ta, có thể đánh ta, nhưng không được đuổi ta đi.

Nếu có một ngày, ngươi thật sự không chịu được nữa thì hãy đặt một mảnh vảy xà này dưới gối ta.

Sáng hôm sau ta sẽ coi như không biết gì, sẽ lặng lẽ rời đi."

Lời nói của Như Tuyết khi đó văng vẳng bên tai Tiêu Mặc.

"Đồ đại hỗn đản, đồ đại vô lại!"

"Ta sẽ không để ý đến ngươi trong vòng hai ngày!"

"Tiêu Mặc xấu xa!"

"Tiêu Mặc đáng ghét!"

Trên một tảng đá lớn giữa sườn núi, Bạch Như Tuyết nhặt từng viên đá nhỏ, ném về phía trước.

"Ta không muốn gặp ngươi nữa!"

"Mãi mãi… một tháng… bảy ngày! Thôi… vẫn là ba ngày đi."

"Đồ đại hỗn đản!" Bạch Như Tuyết đứng dậy, hét lớn về phía dưới núi, "Ba ngày nay ta không muốn gặp ngươi, ngươi cứ việc đói chết đi!"

Hét xong, Bạch Như Tuyết lại ngồi xuống, hai tay ôm chặt lấy mình, vùi đầu vào giữa hai gối.

"Vậy xem ra, ba ngày nữa ta đến tìm nàng, sẽ tốt hơn chút?"

Nàng vừa dứt lời chưa được mười hơi thở.

Tiêu Mặc từ trong bóng đêm bước ra, chậm rãi tiến về phía Bạch Như Tuyết.

Nghe thấy tiếng Tiêu Mặc, Bạch Như Tuyết run lên, vội vàng đứng dậy, định chạy vào rừng.

"Đừng chạy." Tiêu Mặc kịp thời nắm lấy cổ tay mềm mại của Bạch Như Tuyết, "Ngươi mà chạy nữa, ta sẽ không tìm thấy ngươi đâu."

"Ta mới không cần ngươi tìm!" Bạch Như Tuyết bĩu môi, vội vàng lau nước mắt.

"Nhưng không có ngươi, ai nấu cơm cho ta ăn?" Tiêu Mặc cười, “Ngươi không nỡ nhìn ta chết đói chứ?"

"Hừ…" Bạch Như Tuyết hừ một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm, "Đói chết ngươi đi, đồ đại hỗn đản…"

Tiêu Mặc mỉm cười, nắm lấy hai vai Bạch Như Tuyết, xoay nàng lại đối diện với mình, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng: "Đừng giận nữa, ta không có đuổi ngươi đi."

"Thật sao?"

"Thật." Tiêu Mặc gật đầu, "Nhưng Như Tuyết, ngươi thật sự không muốn đến Thiên Huyền Môn sao?"

Bạch Như Tuyết ngước đôi mắt đẫm lệ: "Nếu ta đi, ngươi có đi cùng ta không?"

Tiêu Mặc lắc đầu: "E là hơi khó, ta chỉ là một thư sinh, không có thiên phú tu hành."

"Vậy ta không đi!" Bạch Như Tuyết hít hít mũi.

"Như Tuyết, được vào Thiên Huyền Môn tu hành là điều vô số người mơ ước, thành tiên rất khó, nàng có cơ hội này…"

"Nhưng Tiêu Mặc, vậy thì sao chứ?"

Đôi mắt hoa đào của Bạch Như Tuyết nhìn Tiêu Mặc.

"Nếu thành tiên mà không có ngươi thì còn ý nghĩa gì? Không có ngươi, con đường tu tiên này không phải con đường ta muốn đi.”