Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Từ lúc Bạch Như Tuyết biết Tiêu Mặc sẽ không cưới vị thiên kim tiểu thư huyện lệnh, nàng lại lần nữa trở thành một tiểu cô nương vô ưu vô lo.
Mỗi ngày Bạch Như Tuyết đều nhảy nhót tưng bừng, ngay cả khi xào rau cũng ngân nga tiểu khúc.
Kỳ thực đối với Tiêu Mặc mà nói, hắn vốn dĩ không có ý định cưới nữ nhi của huyện lệnh.
Lúc đó Tiêu Mặc muốn khéo léo từ chối hảo ý của Tôn huyện lệnh, nhưng Tôn huyện lệnh ngắt lời hắn, bảo Tiêu Mặc đừng vội đáp, cứ suy nghĩ kỹ càng.
Tiêu Mặc khi đó cũng không nói thêm gì, chỉ nghĩ đợi vài ngày sẽ tự mình đến bái phỏng Tôn huyện lệnh, cảm tạ hậu ái của hắn.
Hôm nay sau khi đến phủ đệ của Tôn huyện lệnh, Tiêu Mặc đã khéo léo từ chối.
Tuy Tôn huyện lệnh cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng tỏ ra thông cảm, bởi Tiêu Mặc nói rằng hắn đã có ý trung nhân.
Vì vậy Tôn huyện lệnh không nhắc lại chuyện hôn ước nữa, mà cùng Tiêu Mặc đàm luận về tri thức và một số chuyện trên triều đình, cố ý truyền thụ cho hắn một chút đạo lý làm quan.
Trong mắt Tôn huyện lệnh, việc Tiêu Mặc vào triều làm quan đã là chuyện chắc chắn.
Bởi vì sau đó, Tôn huyện lệnh nghe nói Tiêu Mặc lần này có thể đỗ giải nguyên là nhờ được Trương tiên sinh thưởng thức.
Vị Trương tiên sinh kia đức cao vọng trọng, lấy sách lập thuyết, tuy hiện tại là một nhàn quan, nhưng lại có ảnh hưởng to lớn trên triều đình, ngay cả đương triều tể tướng cũng là đệ tử của hắn.
"Tiêu Mặc, sau khi đến kinh thành, ngươi hãy đến phủ đệ của Trương lão tiên sinh trình bái thiếp." Tôn huyện lệnh chỉ điểm.
"Trương tiên sinh?" Tiêu Mặc nghi hoặc.
"Chính là Trương Khiêm Chi lão tiên sinh, hiện tại là Hàn Lâm, cũng là một vị tế tửu của Nho gia học cung." Tôn huyện lệnh vuốt râu nói, "Lần này ngươi đỗ thủ khoa là nhờ Trương tiên sinh nâng đỡ."
"Vậy quả thật nên đi bái phỏng." Tiêu Mặc gật đầu.
"Nhưng ngươi cũng không cần quá nịnh bợ, nếu không sẽ khiến Trương tiên sinh không vui, nghơi chỉ cần đến bái phỏng, uống chén trà, bày tỏ lòng biết ơn là được." Tôn huyện lệnh nói.
"Học sinh hiểu rồi, đa tạ huyện lệnh chỉ điểm." Tiêu Mặc khom người thi lễ.
"Ha ha ha, đây nào gọi là chỉ điểm, tương lai còn phải nhờ Tiêu đại nhân chỉ điểm lão phu ta đây." Tôn huyện lệnh nâng ly rượu.
Tiêu Mặc mỉm cười, cũng nâng ly rượu lên.
…
"Câu kỷ… Long nhãn… Nấm hương… Thịt gà mái xắt miếng chần nước…"
Cùng lúc đó tại nhà, Bạch Như Tuyết đang nấu canh gà cho Tiêu Mặc.
"Cuối cùng hầm nhỏ lửa thêm một canh giờ nữa là được!"
Bạch Như Tuyết vui vẻ vỗ tay, đậy vung nồi lại.
Nàng vừa trông lửa, vừa nhìn ra sân, chờ Tiêu Mặc trở về.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Mặc vẫn chưa về, ngược lại có một nữ tử đến trước cửa sân.
Nữ tử này trông tiên phong đạo cốt, tay cầm phất trần, người mặc đạo bào: "Cô nương, bần đạo xin bát nước uống."
"Tự nhiên là được."
Bạch Như Tuyết không từ chối, nhanh chóng đi lấy một bát nước cho vị nữ đạo trưởng này.
Nhân lúc nữ đạo trưởng uống nước, Bạch Như Tuyết cẩn thận quan sát nàng, cảm thấy nàng thật xinh đẹp.
"Đa tạ cô nương." Đạo trưởng uống cạn một hơi, trả lại bát rồi nhìn chăm chú Bạch Như Tuyết.
Bạch Như Tuyết chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: "Tiên trưởng còn có việc gì sao?"
"Cũng không có gì." Đạo trưởng lắc đầu.
"Bần đạo là một vị trưởng lão của Thiên Huyền Môn, đạo hiệu Phất Trần. Bần đạo thấy cô nương thiên phú dị bẩm, có chút tiên duyên, không biết cô nương có nguyện ý cùng bần đạo lên núi tu hành không?"
"A? Tu hành? Ta không đi." Bạch Như Tuyết vội vàng xua tay, "Ta còn có người cần chăm sóc, nếu không có ta, sẽ không có ai nấu cơm cho hắn ăn.”
Đạo trưởng khẽ cười: "Cô nương đừng vội trả lời, hãy suy nghĩ kỹ. Với căn cốt của cô nương, không tu hành thật đáng tiếc. Hai ngày nữa, bần đạo sẽ quay lại."
Nói xong đạo trưởng chắp tay, quay người đạp thiên mà đi. Trong nháy mắt, liền biến mất không còn tăm hơi.
Bạch Như Tuyết đứng ở cửa sân, hai mắt sáng long lanh.
Nàng lần đầu tiên thấy người ta bay.
Gần hoàng hôn, Tiêu Mặc trở về nhà.
"Tiêu Mặc, ngươi về rồi, mau lại đây, ta hầm canh gà cho ngươi."
Thấy Tiêu Mặc về, Bạch Như Tuyết vội múc một bát canh gà, đặt trước mặt hắn.
"Phải, vừa hay ta cũng đói." Tiêu Mặc ngồi xuống bàn đá, uống một ngụm canh gà. Nước canh đậm đà, lại không béo ngậy, hơn nữa còn vô cùng tươi ngon.
Không thể không nói, tay nghề của Bạch Như Tuyết ngày càng tiến bộ.
"Ngon không?" Bạch Như Tuyết ngồi trước mặt Tiêu Mặc, hai tay chống cằm, đôi mắt hoa đào long lanh nhìn hắn.
"Ngon." Tiêu Mặc gật đầu.
"Ngon thì uống nhiều một chút." Bạch Như Tuyết lại gắp hai miếng thịt gà vào bát hắn, "Tối nay chỉ có canh gà này thôi, không nấu gì khác, ngươi phải ăn hết chỗ gà này nhé."
"Vậy ngươi ăn gì?" Tiêu Mặc hỏi.
"Ta ăn đồ thừa buổi trưa, không ăn thì phí." Bạch Như Tuyết thản nhiên nói.
Tiêu Mặc: "..."
"Mau ăn đi, canh gà nguội sẽ không ngon nữa." Bạch Như Tuyết lại múc cho hắn một bát.
"Ngươi cũng ăn một chút đi, ta một mình ăn không hết." Tiêu Mặc nói.
Bạch Như Tuyết lắc đầu: "Ta không đói."
"Vậy cũng phải ăn một chút chứ, không thì phí."
"Vậy được rồi, nhưng ngươi phải đút ta." Bạch Như Tuyết mở miệng nhỏ, lộ ra chiếc lưỡi hồng hào.
Tiêu Mặc đành gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng nàng.
Bạch Như Tuyết vui vẻ nhai, nàng cảm thấy đồ ăn Tiêu Mặc đút cho mình ngon hơn hẳn.
"Đúng rồi Tiêu Mặc, vừa nãy có một nữ đạo trưởng đến viện chúng ta."
"Đạo trưởng?"
“Phải.” Bạch Như Tuyết gật đầu, "Nàng ta rất xinh đẹp, nàng ta nói mình đến từ Thiên Huyền Môn, là một vị trưởng lão, nói ta có tiên duyên, muốn dẫn ta đi tu hành."
Tiêu Mặc có chút kinh ngạc.
Hắn từng nghe đến tên Thiên Huyền Môn.
Thiên Huyền Môn là đại tông phái đệ nhất tại Tề quốc, cũng là danh môn chính phái, rất có tiếng tăm trong phàm trần. Hơn nữa nghe nói bọn họ dạy dỗ không phân biệt chủng tộc, chỉ cần có lòng cầu đạo, ngay cả Yêu tộc cũng được thu nhận.
Thậm chí trong Thiên Huyền Môn còn có một nữ trưởng lão, bản thể là Chu Tước.
Tiêu Mặc cảm thấy việc đối phương đến xin nước uống chỉ là giả, có lẽ là khi đi ngang qua, thấy Bạch Như Tuyết là bạch xà, thiên phú dị bẩm, nên muốn thu nàng làm đồ đệ.
"Vậy ngươi có đồng ý không?" Tiêu Mặc ngẩng đầu hỏi.
"Không có đâu…" Bạch Như Tuyết xua tay, "Nếu ta đi rồi, ai chăm sóc ngươi?"
Tiêu Mặc cúi đầu, muỗng khuấy lớp váng mỡ trong bát.
"Tiêu Mặc, sao vậy? Sao không ăn nữa? Còn hơn nửa nồi đấy." Bạch Như Tuyết thấy Tiêu Mặc dừng đũa.
"Như Tuyết." Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Như Tuyết, "Nếu không cần chăm sóc ta, ngươi sẽ đi Thiên Huyền Môn sao?"
"Sao cơ?" Bạch Như Tuyết sững người, ánh mắt rung động nhìn Tiêu Mặc, "Tiêu Mặc, ngươi có ý gì?"
"Như Tuyết, tiên duyên khó gặp, ta nghĩ ngươi nên đi.”