Cyber Anh Hùng Truyện

Chương 38. Ký Ức Và Trò Chơi

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sự phát triển của tế bào thần kinh não không đơn giản là càng nhiều càng tốt.

Trên thực tế, quá trình "trưởng thành" của hệ thần kinh là một quá trình "giảm trừ".

Trạng thái nguyên thủy của não là một mạng lưới sơ khai nơi mọi nút kết nối đều có tầm quan trọng như nhau. Sau đó, cùng với các hoạt động hàng ngày, một số đường dẫn thần kinh sẽ được sử dụng thường xuyên hơn số khác.

Cứ tiếp tục như vậy, các đường dẫn "thường xuyên được sử dụng" sẽ có tầm quan trọng tăng dần. Những đường gần như không được dùng đến sẽ có tầm quan trọng giảm đi.

Rồi những đường dẫn tầm quan trọng cao sẽ càng được củng cố, thậm chí xuất hiện "vỏ bọc bảo vệ" chuyên biệt, hình thành "mạch" hoàn chỉnh và ổn định.

Còn những đường ít sử dụng sẽ từ từ thoái hóa.

Các đường dẫn thần kinh về cơ bản đã được "chuyên môn hóa".

Trong quá trình này, con người học đi, học dùng đôi tay, học nói...

Đây cũng là lý do người ta có thể trở thành "câm" nếu lâu ngày không nói chuyện – đường dẫn phụ trách chức năng "giao tiếp" đã tự tiêu biến, khiến họ quên mất cách nói chuyện.

Người ta thường cho rằng "học tập" là quá trình ức chế những thông tin không cần thiết, từ đó tăng cường khả năng tiếp nhận thông tin chính. Sự ức chế và tăng cường này vốn dĩ mang tính biến đổi tự nhiên.

Mà một loại enzyme đặc biệt nào sẽ có thể đảo ngược chu kỳ sinh lý của tế bào thần kinh trong phạm vi nhất định, đưa mạng lưới thần kinh trở về trạng thái nguyên thủy, chuẩn bị cho quá trình phát triển lần hai.

Không phải tạo tế bào mới, mà là đảo ngược chu kỳ sinh lý của neuron.

Hướng Sơn còn nhớ, khi công nghệ này mới ra đời, nó được coi là "bước đột phá trong việc mở rộng tiềm năng não bộ", được xem là khúc dạo đầu của quá trình siêu nhân hóa.

Nhưng sau đó, công nghệ này nhanh chóng bị lãng quên, chỉ còn được ứng dụng trong các lĩnh vực phẫu thuật thần kinh, tâm lý, tái thiết thiểu năng trí tuệ bẩm sinh...

Lý do rất đơn giản: enzyme này khiến con người quên quá nhiều thứ, mà quá trình đào tạo lần hai lại tốn thời gian kinh khủng.

Công nghệ đó gần như không thể dùng để tạo ra trí tuệ siêu việt.

Mãi đến khi protein kim loại và công nghệ cơ thể cyber trở nên phổ biến.

Với thiết bị lưu trữ hỗ trợ trí nhớ, người ta có thể gửi ký ức vào ổ cứng, mở rộng dung lượng não bộ.

Tuy vậy, cách này vẫn bị cho rằng không hiệu quả về chi phí.

Dù sao, đối với đa số, việc lưu trữ ký ức trong ổ cứng hay não sinh vật chẳng khác gì nhau. Muốn học kỹ thuật mới, cứ lưu vào ổ cứng là được. Điều duy nhất cần làm là "để não sinh vật thích ứng với thông tin trong ổ cứng".

Chỉ có một điều.

Não sinh vật và Đồ Linh cơ không giống nhau, trước mắt vẫn chưa tìm ra điểm chung nào. Dù nội công cao siêu đến đâu, cũng không thể moi thông tin từ não người.

Nhưng thông tin trong ổ cứng, đứng trước cao thủ thực thụ, lại có thể bị xóa hoặc sửa đổi tùy ý.

"Còn nhớ thứ ta bảo con in sâu vào não sinh vật chứ?" Hướng Sơn nhìn Yuki: "Bất cứ thứ gì lưu trong ổ cứng đều có thể bị cướp đoạt. Ít nhất, trước khi nhân loại giải mã được bí ẩn của não bộ, não sinh vật là bất khả xâm phạm."

Hướng Sơn đã chuẩn bị từ sớm.

Dù thế, vấn đề này có một khó khăn lớn.

Vào cuối những năm 40, đầu những năm 50, sau khi công nghệ não – ổ cứng ra đời, các nhà thần kinh học ước tính dung lượng não người sau khi chuyển đổi sang định dạng ổ cứng rơi vào khoảng 2.5 PB.

2.5 PB, tương đương 2560 TB, hay 2621440 GB. Về lý thuyết, có thể chứa toàn bộ tài liệu văn tự của mấy cái thư viện.

Tiếc là con người không thể lưu trữ kiến thức dưới dạng TXT hay PDF.

Khi tiếp nhận thông tin từ bên ngoài, não sẽ tạo ra một chuỗi ký ức. Ký ức về "một sự việc cụ thể" sẽ bị tách thành "thông tin cảm nhận từ sự kiện", "ký ức cảm xúc về sự kiện", "kiến thức thu được"..., được lưu trữ ở các vùng não khác nhau.

Rất nhiều lúc, thứ chiếm nhiều dung lượng bộ nhớ nhất lại không phải "kiến thức".

Nhưng nhờ enzyme nghịch sinh, phẫu thuật thần kinh..., Hướng Sơn có thể thay đổi điều đó đôi chút.

Hắn chuyển toàn bộ ký ức có thể di dời vào ổ cứng. Sau đó dùng enzyme nghịch sinh tẩy sạch não mình, huấn luyện lại não sinh vật, ghi nhớ thêm kiến thức.

Những gì hắn có hiện tại là toàn bộ kiến thức cần thiết để "bắt đầu từ con số không".

Quá trình này đã trải qua bao gian nan? Hắn đã đổ bao mồ hôi xương máu trong quá trình "huấn luyện lại"?

Hướng Sơn không nhớ, cũng không thể nhớ. Ngay cả quá trình này cũng là hắn suy đoán dựa trên "kiến thức" của mình. Bản thân hắn không có ký ức về chuyện đó đã xảy ra thế nào.

Nếu không tìm lại những ký ức đó, hắn sẽ không bao giờ nhớ ra.

Hắn cũng không nhớ mình đã trải qua những gì. Hắn chỉ có thể dựa vào "sự tương đồng giữa ký ức và cảm xúc trong não" để phán đoán xem đấy có phải thứ mình từng trải nghiệm hay không.

Dù vậy...

Hướng Sơn không ngờ mình lại bị tước đoạt ký ức theo cách vật lý như vậy.

Đáng lẽ đây chỉ là biện pháp phòng hacker thôi.

Tại sao? Trong tình cảnh đó, kẻ thù có thể dễ dàng giết hắn nếu muốn.

Nhưng dù sao, hắn đã rơi vào tình thế tồi tệ nhất có thể tưởng tượng.

Trong não sinh vật của hắn giờ chỉ còn kỹ thuật thuần túy, cùng "cảm xúc mãnh liệt" không thể chuyển đổi chính xác do hạn chế công nghệ.

Hắn không biết dùng những kỹ thuật này thế nào, cũng không biết ngọn lửa cảm xúc nên thiêu đốt thứ gì.

Tất cả đều do hắn suy đoán.

Từ những kỹ thuật đó, hắn suy ra việc mình từng làm, suy ra thứ mà ngọn lửa cảm xúc ấy muốn hủy diệt.

"Bản thân ta trong quá khứ đã chuẩn bị sẵn. Hắn biết tất cả mọi thứ. Hắn chính là ta, điểm khác biệt duy nhất chính là ký ức." Hướng Sơn ngồi xổm cạnh Yuki, ánh nhìn xa xăm: "Hắn biết rất nhiều... nhiều hơn cả ta bây giờ. Song, cảm xúc của chúng ta là đồng nhất. Vì vậy, ta tin vào quyết định của hắn – làm sao ta có thể phản bội chính mình trong quá khứ, kẻ đã biết tất cả?"

Yuki kêu lên: "Nhưng sư phụ bây giờ cũng biết những thứ mà quá khứ không biết còn gì? Trong quá khứ người không biết con, cũng không biết mọi người ở đây..."

Hướng Sơn đặt tay lên đầu Yuki: "Thôi được, việc cần làm, ta đã quyết định rồi. Ta sẽ không đổi ý. Những ngày tới, nếu con muốn học nốt thứ cuối cùng, thì cứ đến đây vào giờ này. Tất nhiên, không đến cũng được, tuy vậy, nhớ sau khi ta đi hãy cài đặt lại con chip ta cho con..."

Hướng Sơn chưa nói hết, Yuki đã bực bội bỏ đi.

Hắn định gọi lại mắng vài câu, cuối cùng lại lắc đầu bật cười.

"Thằng nhóc này..."

Hắn đứng trên núi rác, trên xác chiến hạm, nhìn ra xa. Biển rác bất tận. Kim loại méo mó phủ kín mặt đất. Xa hơn là thị trấn không khác gì bãi rác mở rộng. Tận chân trời, những hàng cây màu xám bạc đung đưa trong gió.

Đôi lúc hắn tự hỏi, trước khi mất ý thức, mình bao nhiêu tuổi. Theo cảm nhận, hắn vẫn mang tâm tính của một thanh niên. Nhưng dường như là một người đã trải qua nhiều cuộc "chia ly".

"Chà, ta ngày xưa chắc không tin nổi mình lại có chút... lưu luyến và cảm giác thuộc về với cái bãi rác này? Hiệu ứng gà con hay gì vậy?"

Nhưng với hiệp khách, đây có lẽ là chuyện thường tình.

………………………………………………

Mười ngày tiếp theo, Hướng Sơn không gặp đệ tử.

………………………………………………

Trong thế giới hai chiều, một nhân vật đang cẩn thận nhảy lên, né rùa và tên lửa từ trên trời rơi xuống.

Làn sóng năng lượng hóa học trào dâng trong các neuron thần kinh của Apennine. Hệ thống phát điện hỗ trợ phản xạ trong não cũng hoạt động.

Đây là cái bẫy khó nhất trò chơi. Chỉ có một khung hình để phản ứng, mà từng động tác của nhân vật đều tiêu tốn nhiều khung hình. Bạn phải "phán đoán" từ trước khi bẫy hình thành. Trong "một khung hình" đó, nhân vật phải đến được "điểm" an toàn duy nhất trong tầm nhìn...

— Có võ sư nói, trong này ẩn giấu bí mật ngoại công.

"Keng!"

Đúng lúc này, một biểu tượng nhấp nháy xuất hiện. Do hệ thống thông báo có độ ưu tiên cao hơn trò chơi, khiến máy tính xuất hiện độ trễ không đáng có.

Đầu nhân vật chạm vào tên lửa.

Phán định va chạm... thất bại.

Nhân vật rơi vào vực sâu vô tận.

Apennine tắt trò chơi, bình tĩnh phân tích thất bại. Lúc này không nên tức giận, vì tình huống tương tự hoàn toàn có thể xảy ra trong võ đấu. Không nên viện cớ cho bất kỳ thất bại nào.

Đây là một dạng luyện võ. Võ giả hiện đại luôn dùng mọi cách truy tìm nguồn gốc võ thuật, tìm hiểu võ đạo từ góc độ lịch sử công nghệ. Có ý kiến cho rằng tư tưởng võ đạo bắt nguồn sớm nhất từ "trò chơi" của cổ nhân.

Rồi một tiếng "tích", bộ não và cột sống thoát ra khỏi một máy chủ dạng hộp đen, hạ xuống hộp sọ đang mở toang bên dưới. Cột sống như rắn uốn lượn tìm đúng cổng kết nối. Và hộp sọ khép lại.

Trò chơi của cổ nhân, dĩ nhiên không thể dùng cơ thể để chơi. Game chiến thuật còn đỡ, nếu là game hành động, cơ chế phản ứng của chip điều khiển sẽ bỏ qua não bộ, dùng thứ giống như “ công cụ cheat" để thao túng cơ thể nhân tạo.

Với võ giả hiện đại, tốc độ của "đôi tay" quá nhanh.

Nhanh đến mức tốc độ tối đa 100m/s của tín hiệu thần kinh cũng không theo kịp.

Loại luyện tập "võ đạo" này phải tách rời cơ thể nhân tạo, dùng não cảm nhận "thử thách" của trò chơi.

Cơ thể ấy là của Apennine. Nó là cơ thể sinh sản, ngoài não bộ ra thì chỉ còn hệ sinh dục là bộ phận tự nhiên. Cơ thể này là bằng chứng cho việc thực hiện "nghĩa vụ đa dạng di truyền" của người bảo hộ. Tất nhiên, lớp da nhân tạo điều chỉnh được độ nhạy cũng cho phép cơ thể này dùng vào mục đích giải trí lúc rảnh.

Nhưng Apennine chẳng thích thú gì thứ "giải trí" đầy nghĩa vụ đó. Hắn hứng thú với phương thức luyện võ này hơn.

Viên thư ký đứng bên cạnh.

Apennine bỗng nhiên nhớ lại chuyện nửa tháng trước. Hắn hỏi thư ký: "Cái tên 'Sơn' ta bảo ngươi để ý, giờ thế nào rồi?"