Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Rất tốt. Xem ra, dù sau này không có người chỉ dẫn, con cũng có cơ hội nhập môn nội công... tốt lắm."
"Đúng vậy!" Yuki gật đầu: "Con đã nói rồi, con sinh ra là để làm hiệp khách! Hơn nữa còn có sư phụ chỉ dẫn..."
Hướng Sơn lắc đầu, hỏi một câu tưởng chừng không liên quan: "Nhóc con, mẹ con có biết con đến đây không?"
Yuki bực bội: "Mẹ con đúng là có vấn đề! Bà ấy cứ bảo con tránh xa người... nói cái gì mà hiệp khách toàn người xấu..."
"Nè, thấy chưa." Hướng Sơn nhún vai: "Thực ra mẹ con nói không sai. Đối với một cá nhân, làm hiệp khách chưa chắc đã là lựa chọn tốt. Nếu không phải bất đắc dĩ, ai muốn làm hiệp khách chứ?"
Yuki nhăn mặt: "Sư phụ, sao người lại đứng về phía mẹ con? Chúng ta không phải đồng đội sao? Chúng ta mới là hiệp khách!"
"Không, trước khi con đủ chín chắn để tự quyết định, mẹ con mới là người cùng phe với con, ta thuộc về 'phe khác'." Hướng Sơn phất tay: "Vì vậy, Yuki, có lẽ nhân duyên sư đồ của chúng ta chấm dứt ở đây. Ta sẽ truyền cho con 'đạo' cốt lõi nhất, phần 'pháp' còn lại, con phải tự tìm trên mạng."
Từ ký ức của Leif, Hướng Sơn biết được truyền thuyết "cao thủ đỉnh cao sẽ đăng công pháp lên mạng". Những thứ hắn dạy Yuki đều là "trí tuệ" cốt lõi nhất – nền tảng của mọi kỹ thuật máy tính. Người học được những thứ đó, nếu bổ sung kinh nghiệm, thậm chí có thể tự sáng tạo một môn nội công.
— Nếu truyền thêm chiêu "Vạn Kính Nhân Tung" trong Đồ Long Tam Chiêu, thằng nhóc này không lo không có cơ hội học công pháp.
Hướng Sơn thầm nghĩ.
Khuôn mặt Yuki biến sắc: "Sư phụ, con làm sai điều gì hả? Tại sao người đuổi con đi?"
Hướng Sơn lắc đầu: "Ta đuổi con làm gì? Chỉ là ta không thể tiếp tục dạy con nữa."
Yuki lập tức hiểu ra: "Người sắp rời đi?"
"Quả là đứa trẻ thông minh." Hướng Sơn gật đầu: "Đúng vậy. Khi thị trấn của con được bảo hộ trở lại, không còn bạo đồ quấy rối, ta sẽ lên đường."
"Người đi làm gì?"
"Tên Enoch đó, cùng cái tổ chức Z kia." Hướng Sơn đứng trên núi rác, nhìn ra xa: "Chắc còn vài kẻ xấu khác nữa. Tóm lại, còn nhiều việc phải làm..."
Yuki mơ mộng về cuộc "phiêu lưu" của sư phụ: "Sư phụ, vậy hãy dẫn con theo! Hai sư đồ chúng ta..."
"Nhóc con, ta hỏi con, con bao nhiêu tuổi?"
"Mười hai. Con đã có thể tự lập rồi!"
"Tiêu chuẩn thời đại này..." Hướng Sơn lẩm bẩm, rồi nói: "Nhưng con chưa thể tự lựa chọn cuộc đời mình. Yuki, con phải biết, con đường hiệp khách không có lối quay đầu. Theo quy tắc hiện tại, một khi mất đi sự bảo hộ từ nền văn minh, sẽ không thể lấy lại được..."
"Con không quan tâm!" Cậu bé gào lên: "Sư phụ nhìn mẹ con xem! Bảo hộ ư? Bà ấy bị 'bảo hộ' đến mức không có nổi một cơ thể đàng hoàng. Cả các anh con nữa! Bảo hộ chẳng mang lại gì tốt đẹp! Con..."
"Ừ." Hướng Sơn gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy. Ta từng nói, pháp luật vốn có thể là thứ tốt, chỉ là có người lợi dụng nó làm việc xấu. Nếu dùng đúng, pháp luật có thể bảo vệ người bình thường. Tuy thế, có những bạo chúa dùng sức mạnh này để tàn hại dân chúng – mà thời đại này, còn tệ hơn cả thứ luật pháp tồi tệ nhất. Nguyên tắc Dyson? Phỉ nhổ!"
"Vậy thì..."
"Dù vậy, Nguyên tắc Dyson thực sự có xu hướng 'bảo vệ tính mạng và tài sản người thường'. Có lẽ trong mắt nhiều người, làm người thường vẫn an ổn hơn làm hiệp khách. Suy nghĩ đó không sai. Song, mang tâm thế đó đi chiến đấu chỉ là tự hành hạ. Muốn thành hiệp khách, phải quyết định với tâm thế không chút hối hận."
Yuki sốt ruột: "Con sẽ không hối hận! Trở thành hiệp khách, trở thành thanh kiếm cho kẻ yếu..."
"Nhưng đó là lựa chọn của ta, không phải của con." Hướng Sơn tiếp tục: "Nhiều người đưa ra lựa chọn chỉ vì xúc động nhất thời, mặc dù lựa chọn đó chưa chắc đã phù hợp với con người họ trong tương lai. Con còn quá nhỏ, trải nghiệm quá ít. Bây giờ đưa ra lựa chọn, con có thể sai – nếu tương lai con không muốn làm hiệp khách nữa thì sao?"
Yuki dậm chân: "Con sẽ không hối hận!"
Hướng Sơn thu gối, hạ thấp người, đặt tay lên vai Yuki: "Đợi con mười tám... không, mười sáu tuổi, nói vậy cũng chưa muộn. Ta cho con 'cơ hội lựa chọn', hy vọng lúc đó con có thể đưa ra quyết định thực sự khiến mình không hối hận. Hơn nữa, việc ta sắp làm quá nguy hiểm, không biết hiệp khách bình thường có cùng chí hướng không, nhưng ta nghĩ con chưa phù hợp..."
Yuki vô cùng thất vọng. Cậu vật lộn: "Dù thế nào cũng không được?"
"Trừ phi mẹ con đồng ý." Hướng Sơn nhún vai.
Yuki như bị dội gáo nước lạnh. Cậu biết mẹ mình sẽ không bao giờ đồng ý.
Cậu cảm thấy vô vị.
"Sư phụ..." Yuki gãi đầu: "Con thực sự không hiểu, tại sao người không thể dẫn con cùng đi? Hai người vẫn mạnh hơn một chứ? Quan trọng là..."
"Quan trọng là việc ta sắp làm cực kỳ nguy hiểm. Ta sẽ không dẫn con theo."
Hướng Sơn chắc chắn sẽ chiến đấu.
Qua hai trận chiến và thời gian nghỉ ngơi, hắn xác nhận "chiến đấu" chính là cách duy nhất đánh thức ký ức – trong đầu hắn chứa đầy kỹ thuật và kinh nghiệm chiến đấu. Chỉ khi chiến đấu, con người quá khứ mới thức tỉnh.
Hắn phải chiến đấu.
Chính vì vậy, Hướng Sơn không định dẫn theo Yuki. Hắn nhận ra bản thân quá khứ rất mạnh, nhưng không biết cụ thể mạnh đến đâu. Hắn không biết mình sẽ thất bại ở trận chiến nào.
Hắn không có lựa chọn khác.
Hướng Sơn đã mất hết ký ức. Hắn không có quá khứ, không biết mình là ai, không biết còn người thân nào sống sót, không biết kẻ thù là ai, cũng không biết nên đi đâu.
Thế giới hiện tại với hắn như địa ngục, đầy rẫy máu tanh và bạo lực.
Việc duy nhất hắn có thể làm là dùng võ công chém giết, mở ra con đường máu.
Mục tiêu của hắn là tất cả kẻ xấu trong thời loạn.
Lục lâm, cùng những kẻ áp bức tự xưng là quý tộc.
Và cả "Vạn Cơ Chi Phụ" kia – kẻ tự nhận không phải thần linh nhưng nắm địa vị ngang thần thánh.
Hiện tại hắn còn yếu, nhưng không sao, cứ lần lượt giết từng tên một.
Không có gì cũng chẳng thành vấn đề. Cơ thể cướp từ kẻ địch, võ công cướp từ kẻ địch, tài nguyên cướp từ kẻ địch.
Chỉ cần hắn không chết giữa chừng, một ngày nào đó sẽ giết tới trước mặt Vạn Cơ Chi Phụ, chém đầu bạo quân.
Võ công được tạo ra, là để dùng như vậy.
Hướng Sơn không quan tâm tỷ lệ thành công. Hắn không định sống theo cách nào khác ngoài con đường này.
Chỉ có như vậy hắn mới tìm lại được ký ức.
Cũng chỉ có như vậy, mạng sống này mới có giá trị.
Tuy vậy, hắn không thể đẩy Yuki vào nguy hiểm. Thu nhận đệ tử một phần là để "trả ơn". Nếu "lừa" đứa trẻ vào con đường này, thì hắn khác gì lũ cướp?
Còn "trợ thủ"... hắn đâu phải kẻ khó kết bạn. Chỉ cần sống, ắt sẽ gặp đủ loại người, hắn rồi sẽ có cơ hội tìm trợ thủ thứ hai.
Yuki cuối cùng cũng hiểu, Hướng Sơn sẽ không dẫn cậu đi.
Cậu bé vô cùng tức giận: "Sư phụ, người không nhớ gì cả mà? Tại sao phải làm vậy? Người còn không nhớ mình làm hiệp khách vì lý do gì! Người chỉ còn nửa cái đầu! Người bảo con chưa sẵn sàng, con không hiểu... người hiểu không?"
"Con nói cũng có lý. Ta thực sự không nhớ tại sao ta phải làm hiệp khách." Hướng Sơn gật đầu: "Nhưng ta biết chắc chắn lý do của mình là vì một điều rất quan trọng. Ta đã quyết định dù chỉ còn 'nửa cái đầu' vẫn tiếp tục kháng cự... Dù ta không biết mình đang kháng cự cái gì. Dẫu thế, hiện tại không hiểu cũng không sao, ta của quá khứ chắc chắn đã hiểu và đưa ra quyết định."
"Ban đầu ta chưa nhận ra, nhưng sau khi đọc ký ức bốn người, ta mới dần hiểu. Ta và người khác có một điểm khác biệt lớn." Hắn chỉ vào thái dương: "Con biết tại sao dù ta quên sạch mọi thứ mà vẫn nhớ cách dùng võ công không?"
Yuki bĩu môi: "Chẳng phải vì lâu ngày quên rồi sao?"
"'Lâu ngày' chỉ là lý do ta tạm thời quên cả võ công." Hướng Sơn thở dài: "Não người vốn có giới hạn... Ta đã lưu tất cả ký ức bình thường vào ổ cứng dữ liệu. Mục đích là giải phóng não sinh vật, tập trung ghi nhớ võ công, kỹ thuật, hình thành mạch thần kinh thích ứng với võ đạo."
"Các võ giả khác sao chép tri thức vào ổ cứng, kinh nghiệm vào não bộ, tuy nhiên, ta lại làm ngược lại. Ta sẵn sàng quên mình là ai để có thể nhớ căn bản của võ công. Có lẽ trong quá khứ, ta đã chuẩn bị sẵn. Chỉ cần não sinh vật còn suy nghĩ, ta vẫn có thể phản kháng."
Yuki sửng sốt: "Tại sao?"
"Chưa có kỹ thuật hack nào can thiệp được dữ liệu trong não sinh vật. Não người có khác biệt rất lớn với máy tính về mặt toán học."
Yuki khó chấp nhận: "Làm vậy có khó không?"
"Ta không biết hiện giờ có khó không." Hướng Sơn lắc đầu: "Nhưng vào thời đại của ta thì rất khó. Đầu tiên phải dùng máy tính ghi lại toàn bộ hoạt động thần kinh tạo ra ký ức. Sau đó tiêm một loại enzyme vào vùng não nhất định. Enzyme này sẽ đảo ngược chu kỳ tế bào thần kinh, đưa nó về trạng thái nguyên thủy – tương đương reset một phần não bộ. Nếu tiêm đủ nhiều, thậm chí có thể quên mọi kỹ năng, khiến não trở về trạng thái sơ sinh..."