Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chương 9: Người Không Phạm Ta, Ta Không Phạm Người
Ba loại yêu thú nhất giai được khắc họa trên Thiên Thú Đỉnh, giờ chỉ còn lại Địa Long Thú.
Loài yêu thú này, Giang Hàn cũng chỉ từng thấy qua một lần từ xa, chứ chưa từng giao thủ.
Không chỉ riêng hắn, mà cả võ giả trong các thôn trấn lân cận cũng hiếm khi dám săn giết Địa Long Thú.
Bởi lẽ, loài yêu thú này quanh năm ẩn thân dưới lòng đất, thình lình lao lên vồ mồi, hung hiểm khôn lường.
Giang Hàn hít sâu một hơi, điều chỉnh thân thể và tinh thần đến cảnh giới cao nhất.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới bắt đầu hành động.
Dưới ánh trăng lạnh, hắn lặng lẽ tiến về dãy núi Thiên Hồ, hễ có chút gió lay cỏ động liền dừng lại quan sát kỹ lưỡng, xác định an toàn rồi mới tiếp tục tiến bước.
Sau hơn một canh giờ bôn ba, hắn đã đến chân núi Thiên Hồ. Nhưng Giang Hàn không lập tức tiến vào núi, mà chọn leo lên một cây cổ thụ to lớn, dùng dây leo buộc chặt thân mình, nghỉ ngơi lấy sức.
Sáng sớm hôm sau, hắn tỉnh dậy, lặng lẽ quan sát hồi lâu, rồi mới cẩn thận tiến về Song Đà Phong - đỉnh núi thứ bảy.
Dọc đường, hắn cực kỳ cẩn trọng, gặp yêu thú liền né tránh, không để lại một chút dấu vết.
Trước khi săn giết đủ mười con Địa Long Thú để khai mở thần thông huyết mạch thứ ba, hắn tuyệt đối không thể để lộ hành tung.
Sau một chặng đường đầy nguy hiểm, cuối cùng hắn cũng đến được Song Đà Phong.
Giang Hàn lập tức bắt tay tìm kiếm Địa Long Thú.
Tiếc thay, yêu thú này quanh năm chôn mình dưới đất, hắn tìm suốt một canh giờ vẫn chẳng có chút manh mối nào, chỉ đụng phải hai loại yêu thú nhất giai khác.
Bất đắc dĩ, Giang Hàn buộc phải chuyển sang đỉnh núi thứ tám.
Vừa đặt chân vào đỉnh núi thứ tám, mặt đất phía trước bất ngờ nổ tung, một cự thú toàn thân phủ giáp lân đen kịt, thân hình tựa cá sấu khổng lồ, từ dưới lòng đất phóng lên dữ dội, ngoác miệng rộng như chậu máu, lao thẳng về phía hắn.
“Địa Long Thú!”
Giang Hàn vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, thấy vậy không hề hoảng sợ, trái lại còn thầm mừng trong bụng.
Hắn lập tức thi triển Di Hình Hoán Ảnh, thân hình lóe lên, tức thì xuất hiện sau lưng yêu thú, khai mở Cuồng Bạo Chi Lực, vung đao chém mạnh vào cổ nó!
Ầm!
Cú chém như sấm sét, khiến Địa Long Thú bị đánh bay, cổ bị rạch một đường sâu hoắm, máu vàng chảy ròng ròng.
Vậy mà con yêu thú này vẫn chưa chết, lăn lộn hai vòng rồi giơ vuốt đỏ rực toan chui xuống đất trốn thoát!
Vút!
Giang Hàn sao có thể để miếng mồi đã đến miệng bay đi?
Hắn nhanh như chớp lao tới, tay chộp lấy đuôi Địa Long Thú, giật mạnh, ném ngược nó lên cao, đao dài lập tức bổ xuống!
Ầm!
Lần này, Địa Long Thú không còn sức phản kháng, rơi xuống đất giãy giụa vài cái rồi tắt thở.
“Tốt lắm!”
Giang Hàn mừng rỡ, cuối cùng cũng săn giết được con Địa Long Thú đầu tiên.
Hắn nhanh chóng khoét lấy nội đan, luyện hóa tinh huyết của yêu thú, sau đó ném xác nó vào khe núi gần đó.
Suốt cả ngày hôm ấy, Giang Hàn lục tung khắp đỉnh núi thứ tám, nhưng chỉ tìm được thêm ba con Địa Long Thú.
Sau khi khôi phục thể lực, hắn buộc phải tiếp tục tiến về đỉnh núi thứ chín.
Vận khí lần này khá tốt, vừa đặt chân đến đỉnh núi thứ chín, hắn đã liên tục gặp được Địa Long Thú, hơn nữa số lượng còn khá nhiều.
Trước khi trời tối, hắn đã thành công hạ sát bảy con!
“Có lẽ, chỉ cần thêm một ngày nữa là đủ!”
Giang Hàn ngước nhìn trời, quyết định xuống núi nghỉ ngơi.
Hắn không định quay về hang động sau thác nước, nhưng cũng không dám qua đêm trong núi.
Bởi lẽ, rất nhiều yêu thú thích ẩn nấp vào ban ngày, đêm xuống mới xuất hiện săn mồi.
Hắn dự tính tìm một gốc đại thụ nơi chân núi, tạm trú qua đêm.
Ở dưới chân núi sẽ an toàn hơn nhiều, dù có gặp yêu thú thì cũng chỉ là mấy loài hạ đẳng, không đáng lo ngại.
Trời dần sập tối, Giang Hàn đoán rằng những người tìm kiếm khác đã rút lui, bèn nhanh chóng lao xuống chân núi.
“Ai đó?”
Đúng lúc hắn đi ngang qua đỉnh núi thứ hai, bỗng có một tiếng quát vang vọng phía trước.
Giang Hàn lập tức quét ánh mắt như điện về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy hai bóng người từ bụi rậm bước ra.
Dưới ánh trăng mờ, hắn thoáng nhìn liền nhận ra bọn chúng, đều là tộc nhân Giang thị!
“Giang Hàn!”
Một người trong số đó gào lên, mặt lộ vẻ vui mừng điên cuồng, lao thẳng về phía hắn.
Người còn lại không xông tới, mà nhanh chóng lấy ra một ống trúc, rút nắp, lập tức bắn ra một đạo quang hoa, sáng rực nửa bầu trời.
“Hỏng rồi!”
Sắc mặt Giang Hàn trầm xuống đáy cốc, hắn biết ngay lập tức các tộc nhân Giang thị xung quanh sẽ kéo tới, e rằng đêm nay chính là ngày hắn chôn thân nơi này.
Vút!
Kẻ đang lao tới kia rõ ràng không phải người cùng phe với Giang Tiếu Thiên, Giang Hàn lạnh giọng quát:
“Đều là đồng tộc, ta không muốn giết các ngươi, đừng ép ta!”
“Ép ngươi?”
Tên kia nở nụ cười độc ác, lạnh giọng đáp:
“Ngươi tu luyện tà công, tàn sát đồng tộc, tội ác tày trời!
Tam trưởng lão đã hạ lệnh xóa tên ngươi khỏi tộc phổ, từ hôm nay, ngươi chẳng còn là người Giang thị nữa!
Ngươi chính là tử địch của Giang thị chúng ta!
Đi chết đi!”
Trường đao trong tay hắn vung lên, tiếng gió rít xé không khí, bổ thẳng về phía Giang Hàn!
Giang Hàn chẳng buồn nhiều lời, đã là tử địch, thì còn nói năng gì nữa?
Ong!
Ngay khoảnh khắc trường đao kia sắp bổ tới, thân thể Giang Hàn bỗng tỏa sáng lờ mờ, hắn lập tức thi triển Di Hình Hoán Ảnh Thần Thông.
Thân ảnh hắn tức khắc xuất hiện sau lưng đối thủ, để lại một tàn ảnh nơi cũ.
Tên kia chưa kịp nhận ra biến cố, đầu Giang Hàn đã vung đao, ánh đao lạnh lẽo lóe lên, đầu kẻ kia bay vút lên trời, chết không kịp ngáp.
“Ư...”
Tên còn lại vừa bắn xong tín hiệu, cầm theo trường mâu lao tới, vừa vặn chứng kiến cảnh Giang Hàn chém giết đồng bọn mình, sợ đến run rẩy toàn thân.
Hắn còn đang do dự nên chiến hay chạy, Giang Hàn đã quay phắt lại, hóa thành tàn ảnh lao tới!
“Chạy!!!”
Gã kia hoảng loạn, nhìn đôi mắt lạnh băng, hung tợn như dã thú của Giang Hàn, sợ tới mức hồn phi phách tán, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một thân ảnh đã chắn ngay trước mặt hắn.
Ầm!
Chưa kịp kêu lên tiếng nào, đầu hắn đã bị Giang Hàn bổ nát, ngã gục tức thì.
“Ở đây!”
“Mau! Mau lên! Không được để Giang Hàn chạy thoát!”
Từ xa, tiếng hò hét vang vọng khắp núi rừng, Giang Hàn có thể nhìn thấy từng đốm lửa di động, đan xen như những con hỏa long, đang bủa vây thành thiên la địa võng, quyết bắt hắn cho bằng được.
“Đến đây đi!”
Sát ý bùng cháy trong mắt Giang Hàn, hắn lạnh lùng quát vang:
“Người không phạm ta, ta không phạm người!
Kẻ nào dám truy sát Giang Hàn ta, hãy chuẩn bị sẵn tinh thần ôm đầu về gặp Diêm Vương đi!
Đừng trách ta không cảnh báo trước!”