Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ba mươi cao thủ Tuần Liệp đội của Giang gia, dưới sự suất lĩnh của Giang Long và Giang Sư, đội mưa rời khỏi trấn Giang gia, bắt đầu ráo riết truy lùng Giang Hàn.
Bọn chúng không vội xông thẳng vào Thiên Hồ sơn mạch, đếm tối yêu thú hoành hành, rất nguy hiểm, Giang Long tin rằng Giang Hàn cũng không có gan lớn đến mức dám liều mạng ngủ lại núi sâu, tự rước lấy tai họa bị bầy yêu thú vây sát.
Chúng lấy ngôi miếu hoang làm trung tâm, tản ra khắp bốn phía truy tìm. Giang Long và Giang Sư chia quân làm ba toán, mang theo hỏa pháo tín hiệu, phân nhau lục soát. Một khi phát hiện tung tích Giang Hàn, lập tức phóng pháo hiệu, các nhóm khác sẽ nhanh chóng kéo đến tiếp viện.
Suốt đêm, mưa to như trút, Giang Long và Giang Sư cùng thuộc hạ cũng điên cuồng truy tìm cả đêm, song vẫn không thu được chút manh mối nào.
Cơn mưa lớn đã cuốn sạch mọi dấu vết Giang Hàn để lại. Hơn nữa, đêm tối như mực, tầm nhìn cực kỳ hạn chế, khiến bọn chúng hoàn toàn bất lực trong việc lần theo dấu vết hắn.
Sáng hôm sau, khắp các thôn trấn lân cận đều đồng loạt dán đầy cáo thị truy nã mang theo chân dung Giang Hàn. Lệnh truy nã vừa phát, bốn phía tức thì dậy sóng.
Năm trăm viên Huyền Thạch, con số ấy đủ để mua một thanh huyền binh thượng phẩm, hoặc vài viên linh đan quý giá. Không ít võ giả khắp các gia tộc lập tức rục rịch, lợi ích khiến con người như hổ sói.
Điều khiến bọn chúng càng thêm thèm khát là: cáo thị ghi rõ, Giang Hàn chỉ mới đạt tới tử phủ cảnh ngũ trọng, chỉ là một tiểu bối vừa chạm ngưỡng trung cảnh. Dù tu luyện ma công quỷ dị, nhưng cũng chỉ là tiểu xảo, làm sao dám so với những cao thủ dày dạn kinh nghiệm?
Phải biết rằng, chỉ riêng việc săn giết một yêu thú Nhị Giai hung mãnh cũng chẳng bán nổi năm trăm viên Huyền Thạch, vậy mà Giang Hàn lại đáng giá hơn cả yêu thú Nhị Giai!
Chớp mắt, từ hoang nguyên đến vùng ngoài vi Thiên Hồ sơn mạch, những nơi dễ ẩn náu đều dày đặc võ giả tìm kiếm, chỉ riêng dân làng lân cận thôi cũng đã có hơn trăm người tham gia cuộc săn này.
Nửa ngày sau, từng tin tức chấn động liên tục truyền ra: Giang Hàn dám chém giết năm người của Giang gia! Quan trọng hơn, cha hắn lại chính là Giang Hận Thủy!
Giang Hận Thủy! Đó là nhân vật từng đè ép một thế hệ anh kiệt khắp mấy vùng xung quanh. Nếu Giang Hận Thủy không mất tích năm đó, e rằng giờ đã trở thành nhân vật trọng yếu trong Vân Mộng Các, thậm chí còn có thể là trưởng lão!
Nhưng con trai Giang Hận Thủy sao lại to gan đến vậy? Dám máu lạnh giết đồng tộc? Giang Tiếu Thiên cũng thật quyết đoán, lập tức hạ sát lệnh truy nã, chẳng lẽ hắn không sợ Giang Hận Thủy còn sống, một ngày kia quay về, chém đầu chó của hắn?
Trong trấn, các sòng bạc lập tức mở cược: Giang Hàn còn sống được mấy ngày?
Tỷ lệ cược đều nghiêng về cửa Giang Hàn chết trong ba ngày. Dĩ nhiên, nếu Giang Hàn trụ được nửa tháng, tỷ lệ ăn cược sẽ lên tới một ăn một trăm!
Chẳng ai xem trọng Giang Hàn, dù hắn là con của Giang Hận Thủy.
Giang gia đã điều động ba mươi cao thủ, thêm hàng trăm võ giả các nơi tham gia săn lùng. Giang Hàn có thể trốn thoát ba ngày đã là kỳ tích.
Thế nhưng.
Điều khiến bao người phải nghi hoặc đã xảy ra, truy lùng cả ngày, tuy tìm được thi thể Giang Hổ và Giang Báo, song Giang Hàn lại bốc hơi như biến mất khỏi cõi đời.
Địa thế trấn Giang gia kỳ lạ vô cùng, tựa một thung lũng khổng lồ ba mặt núi bao quanh. Hơn mấy chục thôn trấn thuộc thế lực Vân Mộng Các, thực chất đều bị Thiên Hồ sơn mạch vây khốn.
Nếu Giang Hàn muốn rời khỏi nơi này, chỉ có hai con đường:
Một là băng qua hơn mười thôn trấn, rời khỏi cửa duy nhất ra của thung lũng.
Hai là lao vào Thiên Hồ sơn mạch, vượt núi xuyên rừng, tiến vào lãnh địa các thế lực lớn khác.
Nhưng con đường thứ nhất gần như không thể, muốn âm thầm băng qua chừng ấy thôn trấn ít nhất phải mất hai ngày, căn bản không thể thành công.
Còn con đường thứ hai càng là cửu tử nhất sinh. Thiên Hồ sơn mạch rậm rạp yêu thú Nhị Giai, Tam Giai, với thực lực của Giang Hàn bây giờ, xông vào đó chẳng khác nào chịu chết.
Vậy nên, Giang Hàn nhất định đang ẩn nấp đâu đó, chỉ là không ai biết hắn đang trốn trong ngóc ngách nào.
“Cố lên đi, Tiểu Giang Hàn!”
Trong các sòng bạc, không ít người thầm cầu nguyện cho Giang Hàn, bọn họ đều đặt cược hắn sống quá ba ngày, thậm chí có người còn cược hắn trụ được nửa tháng!
Giang Hàn càng sống lâu, bọn họ càng vơ được bạc.
Quả nhiên, Giang Hàn chưa hề rời đi, hắn cũng chẳng thể đi xa, bởi Giang Ly vẫn còn bị giam ở Giang gia.
Hắn đang ẩn nấp tại nơi chỉ có hắn và Giang Ly biết. Nơi đó chỉ cách trấn Giang gia bảy tám dặm, là một sơn động sau thác nước nhỏ, nơi hắn cùng Giang Ly từng vô tình phát hiện khi rong chơi mấy năm trước.
Giang Hàn không ngu ngược lại rất thông minh. Hắn biết cái chết của Giang Hổ và Giang Báo sẽ khiến Giang Tiếu Thiên nổi giận lôi đình, Giang gia tất nhiên sẽ dốc hết lực truy sát hắn.
Chỉ là hắn không ngờ Giang Tiếu Thiên lại công khai treo thưởng, kéo cả võ giả thôn trấn vào cuộc.
Lúc này, Giang Hàn đang ngồi xếp bằng trong sơn động sau thác, tĩnh tâm vận công tu luyện.
Bên cạnh hắn là mấy bình đan dược, toàn là chiến lợi phẩm cướp từ thi thể Giang Hổ và Giang Hùng. Có thuốc trị thương, có linh đan trợ tu, thậm chí... còn có cả xuân dược phòng trung!
Ban đầu, Giang Hàn chỉ định ẩn nấp một hai ngày. Nhưng sau khi kiểm tra số đan dược thu được, hắn quyết định bế quan bốn ngày tại đây dù sao trên người hắn cũng mang theo đủ khô lương, không lo đói khát.
Hàn Sĩ Kỳ còn mười hai ngày nữa mới tới. Giang Hàn vẫn còn thời gian.
Hắn biết, cơ hội cứu Giang Ly chỉ có một lần, tuyệt không thể liều mạng hồ đồ, nhất định phải tính toán kỹ càng.
Từ ngày phụ mẫu mất tích, hai huynh muội Giang Hàn trở nên cô độc không nơi nương tựa, sống lay lắt qua ngày, đừng nói tu luyện bằng đan dược, chỉ lo đủ ăn đủ mặc đã khó.
Trong khi bọn Giang Hổ nhờ đại thụ chống lưng, chẳng thiếu ăn mặc, trên người còn có năm bình đan dược! Giang Hàn vốn đã dừng lại ở ngũ trọng tử phủ một thời gian. Với đan dược này, hắn tin rằng đột phá lục trọng tử phủ cũng chẳng phải chuyện xa vời. Như vậy, cơ hội cứu Giang Ly sẽ lớn hơn.
Khắp Cửu Châu đại địa, hệ thống tu luyện của nhân tộc không quá khác biệt, đều là khai mở cửu đại bí tạng trong cơ thể. Mỗi khi khai mở một bí tạng, chính là đột phá một đại cảnh giới.
Tử Phủ, Huyền U, Sơn Hải, Luân Hồi, Thiên Nhân, Phá Hư, Địa Tiên, Thần Lâm, Bất Hủ!
Võ giả sau khi khai mở bí tạng, cần xây dựng cửu trọng thần đàn trong đó, càng nhiều thần đàn, bí tạng càng vững chắc, sức mạnh tích tụ càng lớn, thân thể cũng cường hãn hơn, chiến lực tăng vọt.
Mỗi lần xây xong một tầng thần đàn, chính là đột phá một tiểu cảnh giới.
Hiện tại, Giang Hàn đã khai mở tử phủ bí tạng, xây dựng được ngũ trọng thần đàn. Giờ đây, hắn cần tích lũy Huyền Lực, tiếp tục xây dựng tầng thần đàn thứ sáu, một khi thành công, chính là lục trọng tử phủ!
Từng viên đan dược được luyện hóa, huyền lực trong cơ thể Giang Hàn không ngừng gia tăng. Trong tử phủ bí tạng, trên nền năm tầng thần đàn, tầng thứ sáu chậm rãi hình thành.
Thời gian thấm thoắt trôi qua...
Chớp mắt đã ba ngày. Ba ngày nay, Giang Hàn chưa từng rời khỏi sơn động nửa bước. Có kẻ từng ngang qua, song chỉ liếc nhìn thác nước rồi bỏ đi ngay.
Không biết từ lúc nào, Giang Hàn bỗng mở bừng mắt, trong mắt lóe ra thần quang sắc bén, trên mặt hiện nụ cười khoái chí.
Ba ngày ba đêm khổ tu, cộng thêm luyện hóa năm bình đan dược, cuối cùng hắn cũng thành công xây xong tầng thần đàn thứ sáu, đột phá lục trọng tử phủ!
“Đêm nay... phải rời động thôi!”
Giang Hàn thầm tính toán, đã ba ngày trôi qua, cuộc truy sát hẳn cũng nguội dần, đây chính là lúc hắn tái nhập sơn lâm.
Lần này, mục tiêu của hắn chính là Địa Long Thú, loại yêu thú thứ ba cần săn giết để tế luyện thần đỉnh!