Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ban đêm.
Khâu Liên Nguyệt canh giữ đến nửa đêm thì lui xuống, Tống Diên đút cho nàng một viên “Cố Bản Tham Đan”. Loại linh đan diệu dược trên giang hồ này thật sự hữu dụng đối với người phàm.
Khâu cô nương cảm thấy trong cơ thể ấm áp, tứ chi thoải mái, cơn buồn ngủ dâng trào. Nàng thật sự có chút cảm động, dù sao thương gia vốn trọng lợi ích hơn tình cảm, ai quan tâm đến tình cảm làm gì? Cho nên... ngay cả khi Tống Diên này không thèm để ý đến nàng, nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng … Tống Diên lại thật sự nói được làm được, lại tiêu tốn điểm cống hiến để mua cái này cho nàng.
“Tống đại ca, cảm ơn ngươi.” Khâu cô nương kéo chăn đệm lên, xuyên qua khe hở nhìn thấy từng tia ánh sáng màu đỏ vặn vẹo muốn chui vào bên trong, lại nhìn về phía chàng trai trẻ trước mặt, đây là lần đầu tiên trong lòng cảm thấy có chút thoải mái.
“Ngủ đi.” Tống Diên nói.
Khâu cô nương gật đầu.
Sau thời gian một nén nhang, hô hấp của nàng trở nên đều đặn.
Tống Diên bước xuống bậc thang, đi tới bên giường, lấy từ trong ngực ra một loại mê hồn dược tên là “Trường Thụy Thanh Phong”, mở nút lọ, đưa lên trước mũi Khâu Liên Nguyệt. Luồng khí không màu không mùi thoát ra, giống như làn gió thổi qua cơ thể, theo hơi thở đều đều của Khâu Liên Nguyệt mà tiến vào trong cơ thể nàng.
Nàng… ngủ sâu hơn.
Ngay sau đó, Tống Diên lấy dao găm, cởi bộ y phục nhiễm khí tức của mình, đặt ở sau cánh cửa, sau đó đột nhiên mở cửa, lao vào màn sương đỏ kỳ lạ ngoài cửa như một bóng ma. Trong sương mù tanh nồng có vô số quỷ vật, nhìn thấy sinh mệnh sẽ lập tức đánh tới, muốn đoạt xá, nhưng chúng nó lại không hề quan tâm đến Tống Diên, chỉ vì Tống Diên là Quỷ Linh Căn.
Tống Diên quét mắt nhìn xung quanh, giờ phút này, trên khu sườn núi ban ngày vẫn còn náo nhiệt, đã trở nên vắng vẻ không có nổi một bóng người, ánh mắt hắn đảo qua, chợt rơi xuống một nóc nhà lơ lửng phía xa xa, đây là phòng của Văn Nhị Nữu – Thịnh Đại Trụ.
“Mấy ngày nữa khi tạp dịch mới đến, chúng ta lại hành động một lần. Đợi đến khi tích đủ điểm cống hiến, trở thành đệ tử chính thức cũng có thể đến một nơi tốt hơn rồi.”
“Tống Diên, Tề Dao, Hứa Trường Tuấn biết làm sao bây giờ?”
“Ngày nào đó khi bọn họ xuống núi, chúng ta trực tiếp theo đuôi đằng sau, đến lúc ấy lại bảo các huynh đệ động thủ, trực tiếp làm thịt là được. Ta biết rõ ràng, mỗi lần khảo nghiệm đều là từng nhóm một, người cạnh tranh trong cùng một nhóm càng ít, thì sau này chỗ trống để chúng ta được chọn lựa cũng càng lớn hơn.”
“A, gặp phải chúng ta là do bọn họ không may.” Văn Nhị Nữu cười trêu tức.
Bỗng nhiên, nàng nghe được một tiếng “keng” mãnh liệt mà đột ngột truyền đến từ trên cao. Nàng thoáng sửng sốt một hồi, lại theo bản năng vội vàng lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhưng âm thanh trả lời nàng chỉ có một tiếng kêu tràn đầy đau đớn.
Chỉ thấy trong ánh sáng đỏ vặn vẹo, dường như Thịnh Đại Trụ đang ngồi ở chỗ cao kia đã bị thứ gì vô cùng đáng sợ chụp tới. Gã lập tức ngã xuống với tư thế như chó ăn phân, mà cánh cửa kia không ngờ lại bị mở rộng!!
Trong mảnh sương mù tanh nồng ngoài cửa truyền đến tiếng vang quái dị rầm rầm.
Ngay sau đó, da, xương, hài cốt, quỷ vật dữ tợn tham lam vọt vào bên trong. Cùng thời điểm đó, một cái bóng quỷ ảnh tĩnh mịch đang lặng lẽ đứng sừng sững trước cửa trực tiếp tạo thành sự đối lập rõ rệt với hàng sa số quỷ vật đang nối nhau xông vào.
“Không!!!” Tống Diên chỉ làm duy nhất một hành động đơn giản, đó là đẩy cửa ra, nhưng chính hành động của hắn lại tương đương với trực tiếp rạch ra một vết thương trên người con cá lớn nằm ngay giữa bầy cá mập biển sâu.
Chỉ thấy đám quỷ vật điên cuồng lao tới, như cơn sóng dữ đen kịt xông vào trong cửa, sau đó không ngừng ra ra vào vào cơ thể của Văn Nhị Nữu và Thịnh Đại Trụ.
Tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh như muốn che khuất bầu trời,.
Hai tên thủ lĩnh đạo phỉ Thịnh Đại Trụ và Văn Nhị Nữu đã hoàn toàn không còn ý thức, chẳng qua bộ thân thể bị sát khí chiếm cứ của bọn họ đang bắt đầu xuất hiện một số biểu hiện cổ quái. Thí dụ như khi bọn họ ngồi dậy, một con mắt sẽ đảo ngược chiều kim đồng hồ còn một con khác lại đảo thuận chiều kim đồng hồ.
Tống Diên không động đến dao găm, hắn mang dao găm đến đây chỉ để phòng ngừa bất trắc. Lúc này, hắn chen vào trong đám quỷ vật đông đúc chật chội, trực tiếp đi vào trong căn phòng treo trên không này, tìm tòi một chút đã phát hiện được hai tấm ngọc bài trong ngăn kéo. Hắn cẩn thận xem xét, đã nhanh chóng trông thấy điểm cống hiến bên trong.
Hay lắm! Trong một tấm ngọc bài có đến 30 điểm cống hiến, tấm còn lại còn đạt đến 40 điểm. Tình huống này thực sự khiến Tống Diên chấn động, thậm chí bàn tay hắn cầm ngọc bài còn thoáng run lên một cái, bởi vì không cần biết hắn tính toán như thế nào cũng không thể tính ra trong tay hai người bọn họ lại có đến 70 điểm cống hiến.