Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Quá trình này có tỷ lệ tổn hại rất cao, thậm chí còn vượt xa phù lục, cho nên nhu cầu về Bì Ảnh là rất lớn, cũng vì vậy phòng chế da mới cần nhiều đệ tử tạp dịch như vậy.
Mà ở trong đống kỳ dược bày bán tại nơi này, Tống Diên lại thực sự tìm thấy “bột si tâm” thứ từng được Tề Dao nhắc tới trước đó.
【 Si Tâm Phấn 】, đốt tóc hoặc mảnh da thành bột, trộn lẫn vào trong phấn, để mục tiêu ngửi được thì có thể làm cho đối phương ái mộ mình. Mục tiêu có thực lực càng yếu, số lượng bột phấn cần dùng càng ít, một lọ nhiều nhất chỉ có thể dùng được năm lần, tác dụng đối với tu sĩ cấp độ Luyện Huyền có hạn, giá bán: 5 điểm cống hiến.
Về phần pháp thuật, phía sau đều có đánh dấu. Có khi là một cái đánh dấu, có khi là hai cái.
Một cái chính là “Pháp thuật này không phải pháp thuật chuyên môn của Khôi Lỗi cung, có được từ bên ngoài”.
Hai cái lại có thêm lời bình như “đã tu luyện, có thể dùng được”, “Chưa từng tu luyện, nhưng nhìn qua hẳn là có thể dùng được”, “Tu luyện nhập môn, tạm được”, “Không trọn vẹn, không biết có thể luyện được không”…
Ánh mắt Tống Diên nhanh chóng quét qua một loạt sản phẩm pháp thuật. Hắn muốn tìm kiếm pháp thuật che giấu khí tức, hoặc là pháp thuật công phạt, nếu không Luyện Huyền tầng một này của hắn sẽ biến thành có cảnh giới mà không thể thi triển đầy đủ.
Hắn tìm kiếm từng nhà, rất nhanh đã chọn trúng hai loại pháp thuật.
【 Liễm Khí Thuật 】, pháp thuật luyện huyền, pháp thuật đại chúng, chưa từng tu luyện nhưng khẳng định là có thể dùng, giá bán 49 điểm cống hiến.
【 Khí Tiễn Thuật 】, pháp thuật luyện huyền, pháp thuật đại chúng, chưa từng tu luyện nhưng khẳng định là có thể dùng, giá bán: 39 điểm cống hiến.
Thật hiển nhiên, hai môn pháp thuật này đều là pháp thuật rất bình thường, thuộc về loại pháp thuật không phải bí mật tại Tu Huyền giới. Nhưng tu luyện pháp thuật cũng cần có thời gian và tinh lực, không tu sĩ nào chịu tốn hao thời gian đi tu luyện hai môn này.
Cái trước, ngươi ở trong môn, biểu hiện còn không kịp, thu liễm khí thế làm gì? Cũng không phải đại tu sĩ khó lường gì, thu liễm khí tức có ý nghĩa gì chứ?
Cái sau, có lẽ là pháp thuật công phạt cực kỳ bình thường, cực kỳ cơ sở. Chỉ cần thoáng tưởng tượng một chút là có thể nghĩ ra được rồi.
Huyền khí tồn tại trong cơ thể, tụ tập chúng lại, sau đó vận chuyển từ trong ra ngoài, phóng thích đi, không phải loại chiêu thức này rất giống với “Lục Mạch Thần Kiếm” sao?
Nhưng Lục Mạch Thần Kiếm cũng chỉ là công pháp trong võ hiệp mà thôi, ở trong thế giới tu huyền, nó thuộc lực lượng tầng cơ bản nhất.
Nếu ngươi còn có lựa chọn khác, ai lại đi tu luyện cái này?
Nhưng ngay cả khi hai môn pháp thuật trước mắt đều là hàng thông thường trong thông thường thì Tống Diên cũng không mua nổi.
Mà trên thực tế, mấy loại pháp thuật kiểu này cũng không phải là thứ một tên tạp dịch có thể mua nổi.
Tống Diên liếc nhìn lướt qua hai môn pháp thuật kia, sau đó xoay người rời đi, bước đến quầy hàng người phàm, tiêu 1 điểm cống hiến đổi lấy chút đồ chơi trong cửa hàng của đạo phỉ, bao gồm ba bình bổ sung nguyên khí “Cố Bản Tham Đan”, một bình mê hồn dược thượng phẩm “Trường Thụy Thanh Phong”, một thanh dao găm sắc bén có thể xưng là thần binh ở trong mắt người bình thường.
Ba thứ này hiển nhiên đều là hàng bất phàm trên giang hồ, nhưng tại thị phường lại chỉ cần tốn 1 điểm cống hiến là có thể đổi được.
Cùng ngày hôm đó, thời gian vừa đến buổi chiều là hắn vội vàng chạy về trên núi. Vừa về đã thấy Thịnh Đại Trụ cười híp mắt đi tới, vỗ tay hô: “Tống huynh đệ mua gì vậy?”
Tống Diên quơ quơ cái bình trong tay, nói: “Mua chút Cố Bản Tham Đan.”
Lời này vừa nói ra, mấy “người có tư chất” trong nhóm tạp dịch đều sửng sốt. Tất cả mọi người đều dựa vào song tu để luyện huyền, sao ngươi còn chăm sóc đối phương như vậy, đáng giá sao?
Thịnh Đại Trụ quét mắt nhìn cái bình kia, đương nhiên là gã biết Cố Bản Tham Đan, bởi vậy mới cười nói: “Tống huynh đệ đúng là người tốt.”
Tống Diên nói: “Đúng vậy, có đôi khi chính ta cũng cảm thấy mình rất tốt.”
Thịnh Đại Trụ không để ý tới hắn nữa. Gã lập tức xoay người, khóe môi lộ ra một nụ cười trào phúng. Vốn dĩ gã còn muốn diệt trừ đối thủ cạnh tranh này, dù sao thì bọn họ đều là “người cùng có tư chất”, ai biết về sau có cạnh tranh hay không? Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cứ sớm diệt trừ sẽ thỏa đáng hơn.
Nhưng đến bây giờ mới biết, hình như loại người này thực sự không đáng để gã xuất thủ, hắn chỉ là một phế vật mà thôi.
Dưới núi có tiểu đệ của gã, muốn giết chết đối thủ này, về sau còn rất nhiều cơ hội.
Ngược lại, người tên là Tề Dao và Hứa Trường Tuấn kia, dường như không dễ ra tay.
Thịnh Đại Trụ nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút suy tư mờ mịt, nhưng chỉ thoáng qua đã chuyển thành cười híp mắt.